Chương 41: Cái Này Không Được A

Giang Thành quay đầu lại nhìn ông lão một lúc rồi chủ động đem ánh mắt dời đi, “Cầm máy ảnh đi.” hắn nói với Tân Tử, “Chúng ta đi thôi.”

Ngay khi mọi người chuẩn bị bước ra khỏi sân…

"Chờ một chút đã."

Nghe thấy tiếng gọi thì bước chân của mọi người dừng lại, họ quay lại và nhìn xung quanh.

Ông lão chống gậy khó khăn bước tới, trên tay cầm theo một chiếc túi màu đen.

"Nếu máy ảnh của các ngươi đã không thể dùng được nữa thì các ngươi có thể lấy cái này dùng để thay thế." Tân Tử ở phòng 406 còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ông lão nhét chiếc túi đen vào trong ngực.

Tân Tử không biết ý của ông già là gì vì vậy hắn liền theo bản năng muốn đẩy chiếc túi ra.

Nhưng ông già không hề cho hắn cơ hội để làm việc đó, hắn xoay người tập tễnh đi vào trong sân, sau đó đóng cửa lại tạo ra một tiếng két.

Trong chiếc túi là một chiếc máy ảnh màu đen.

Kiểu dáng thập phần cũ kỹ, một số góc đã bị mài mòn nghiêm trọng, để lộ ra màu sắc nguyên bản của kim loại ở bên trong.

Nhưng cũng còn khá tốt, ít nhất vẫn có thể sử dụng được bình thường.

Bàng Tử nhìn chiếc máy ảnh không rõ lai lịch, trong lòng không khỏi có chút mâu thuẫn, lẩm bẩm nói: "Đây lại là cái gì? Vô tình phát động nhiệm vụ phó bản được ban thưởng sao?"

Giang Thành nhìn chằm chằm cửa viện đóng kín, lắc đầu nói: "Cái này tựa hồ cũng không giống nhiệm vụ phó bản.”

Rốt cuộc, ngay từ đầu khi giới thiệu bối cảnh nhiệm vụ đã đề cập rằng trang bị bọn họ cần dùng đã được gửi đến phòng thiết bị trước.

Vì vậy, họ chắc chắn sẽ phải đi đến nơi này.

Việc máy ảnh bị hỏng cũng đã được sắp xếp trước đó.

Nói cách khác, mọi thứ diễn ra kể từ khi họ bước vào sân cho đến nay đều đã được diễn tập tốt.

Giống như người phụ nữ dẫn đường, ông lão cũng là một NPC.

Mục đích sự xuất hiện của ông ấy chính là để cung cấp cái máy ảnh này cho người chơi.

Đây chính xác là vật phẩm của nhiệm vụ chính tuyến.

Sau khi nghe Giang Thành phân tích xong, Tân Tử đang cầm máy ảnh trên tay trở nên vô cùng sợ hãi.

Cơ thể hắn run lên, giống như là một giây tiếp theo liền muốn ngay lập tức đem máy ảnh ném xuống mặt đất.

Như thể bên trong máy ảnh có cất giấu một con ác quỷ.

Không có ai bước lên an ủi hắn.

Trong Mộng Giới này, sự thiện lương an ủi người khác là loại đồ vật rẻ rúng nhất, ngoài việc đem sự ngu xuẩn của người bại lộ ra bên ngoài thì cũng không thể thay đổi được bất kỳ cái gì.

Ở đây, ngu xuẩn chính là tội đứng đầu.

Lúc này Giang Thành đi tới, trước tiên cầm máy ảnh qua, cẩn thận kiểm tra, sau đó mới bỏ vào chiếc túi màu đen.

Sau đó quàng chiếc túi vào cổ Tân Tử, vỗ nhẹ lên vai hắn ra chiều an ủi: “Đừng sợ, nên suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tích cực, tôi cảm thấy anh sẽ không có việc gì đâu.”

Tân Tử sững sờ trong vài giây đồng hồ, kể từ sau khi hắn bước vào nơi kỳ quái có tên gọi là Thế Giới Ác Mộng này, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp giữa người với người.

Mà….hắn còn từ sâu trong ánh mắt của nam nhân có bộ dạng thanh tú này nhìn thấy được sự chân thành.

“Cám ơn ngươi…” Tân Tử run rẩy bờ môi nói.

Và thời điểm Tân Tử đang muốn tiếp tục nói thêm cái gì đó thì nhìn thấy Giang Thành khoát khoát tay nói: “Không cần cám ơn, ta chẳng qua là thấy ngươi còn có khả năng sống sót, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào cũng phải nhìn xem mạng người có đủ cứng hay không.”

“Dù sao ở nhiệm vụ lần trước, ta cũng cảm thấy có 2 người có khả năng cao sẽ sống sót, kết quả thì một người bị quỷ đem cổ vặn gãy, một cái đầu khác thì đều kém chút nữa là bị nắm chặt kéo rơi xuống.”

Tân Tử: “....”

Mọi người: “.....”

Bàng Tử: “.......Thao tác cơ bản, chớ có đồ sát a.”

"Được rồi được rồi,” Bàng Tử lo lắng Giang Thành bị mọi người xem như người không bình thường mà bài xích, thế là tranh thủ thời gian chuyển đổi chủ đề nói: “Hiện tại chúng ta đã có máy ảnh, kế tiếp thì nên làm cái gì đây?"

Dư Văn suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước tiên, hãy tìm một vài người ngẫu nhiên trong khuôn viên trường để chụp ảnh thử để nhìn xem máy ảnh có vấn đề gì hay không."

Đây chắc chắn không thể nghi ngờ là một cách làm thông minh, dù sao thì cũng không ai biết được rõ ràng cái máy ảnh này có phải là một trong những điều kiện kích hoạt để lệ quỷ đánh dấu mục tiêu truy gϊếŧ hay không, chỉ có một cách tốt nhất chính là thử nghiệm với học sinh.

Thật trùng hợp, khi bọn họ vừa bước ra khỏi trung tâm thiết bị, liền có một vài nữ sinh từ bên cạnh đi tới, ăn mặc thập phần kín đáo.

Tân Tử lấy máy ảnh ra, quỳ một chân xuống đất định chụp cho bọn họ một tấm ảnh.

“Cái này không được a…” Phía sau truyền đến một giọng nói yếu ớt nhỏ nhẹ, mang theo hương vị khiến cho người ta thương tiếc.

Mọi người quay đầu nhìn lại.

Đó là Long Nữ.

Cô hơi hơi rụt cằm lại, hai mũi chân chụm lại, tựa hồ cũng biết đề nghị của mình có thể sẽ không được tiếp nhận, nhưng vẫn lấy hết can đảm tiếp tục nói: “Dù sao bọn họ cũng vô tội, chúng ta mới là người ngoài đi đến thế giới này. .”

Giọng cô ấy trở nên nhỏ hơn ở nửa sau của câu nói, cần phải lắng nghe thật cẩn thận mới có thể nghe rõ.

Ngay tại lúc trong lòng Bàng Tử đang thầm mắng cái bạch liên hoa này diễn kịch thật là giỏi, thì người đàn ông trung niên mặc áo chẽn trốn ở ngoài rìa phía sau lưng mọi người bỗng nhảy ra ngoài, Bàng Tử mơ hồ nhớ tới tên của hắn hình như là Chu Thái Phúc.

Khi hắn tiến lên liền chỉ vào cái mũi Long Nữ mắng to, động tác cơ thể hung hăng như một con khỉ bị mất đi quả chuối.

Chẳng qua là lặp đi lặp lại lời nói người muốn chết cũng được nhưng cũng đừng liên lụy tới người khác.

Có thể nhìn ra được, Tân Tử đang chụp ảnh cũng tỏ ra rất bực bội sau khi bị cắt ngang.

Nhưng sự chú ý của hắn tập trung nhiều hơn vào trên người Dư Văn.

Có vẻ như cô ấy mới là người có thể ra quyết định cuối cùng.

Nhưng Dư Văn cũng không vội vã nói cái gì, ánh mắt dần dần nhìn về phía Long Nữ, trong mắt lộ ra vẻ dò xét rồi lập tức biến mất, Giang Thành vẫn như trước đứng ở bên ngoài quan sát đem tất cả thu lại vào trong mắt.

Nghi ngờ trong lòng cũng chậm rãi cởi ra một chút.

“Kính chào các vị tiên sinh,” giọng nói của Bạch Tử vang lên, vẫn với phong thái tao nhã ấy, bên trong ánh mắt còn mang theo vài phần hờ hững, “Bây giờ cũng không phải là lúc để tranh cãi.”

Hắn dọc theo một con đường nhỏ đi ra khỏi rừng cây, Mão Tử mang theo sắc mặt tràn đầy u ám đi theo ở phía sau lưng hắn.

Giang Thành nhìn về hướng Bạch Tử đi tới.

Rừng cây bên này tương đối rậm rạp, đường đi lại được ẩn bên trong rừng cây, có thể nói là có thể dùng để ẩn nấp vô cùng tốt.

“Đã nói buổi trưa chúng ta sẽ hẹn gặp nhau ở chỗ này,” Bàng Tử nổ súng trước, “Các ngươi đã đi đâu vậy?”

Mão Tử cười lạnh một tiếng, đang định lên tiếng cãi lại thì bị Bạch Tử cắt ngang.

Hắn quay đầu, cười đáp: "Làm phiền béo huynh đệ các người hao tâm tổn trí, chúng ta gặp phải một chút vấn đề, vừa xử lý xong liền đi tới đây. Không có làm trì hoãn kế hoạch ban đầu chứ?"

“Vậy thì không có.” Giang Thành hồi đáp: “Chỉ là lúc đó đã tới thời gian vẫn không thấy các ngươi tới, chúng ta còn tưởng rằng…” Hắn dừng một chút, lộ vẻ ngượng ngùng nói: “Thần hộ mệnh tiên sinh, ngươi dù sao cũng hiểu, đây chính là Mộng Giới, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chỉ cần ngươi đến chậm, chúng ta liền coi như ngươi đã chết rồi."

Nụ cười trên mặt Bạch Tử đông cứng lại.

"Ngươi con mẹ nó không biết xấu hổ!”

Mão Tử không biết đã xảy ra chuyện gì, khi hắn tới đây sắc mặt không được tốt lắm, hiện tại nghe được lời nói của Giang Thành, tại chỗ liền xắn tay áo muốn nổi điên.

"Đừng hiểu lầm, " Giang Thành vội vàng xua tay, lập tức trốn ở phía sau Dư Văn, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi, vươn cổ hét lớn: "Ta không phải cố ý sỉ nhục các ngươi, ta chỉ nghi ngờ rằng các ngươi không phải là con người!"

"Con mẹ nó..."

Lúc này, Dư Văn thấy tình hình sắp phát triển theo hướng không thể kiểm soát nên không còn cách nào khác đành phải đứng ra.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô ấy thế mà đã lựa chọn đứng về phía Giang Thành.

Bước tới đối mặt với Bạch Tử và Mão Tử nói: "Tôi nghĩ sự nghi ngờ của hắn là có cơ sở. Các người cần phải chứng minh rằng mình không phải quỷ, mà là người."