Chương 1.3

Đối phương đã say khướt, nhưng võ công lại cực cao, lập tức bay đến lầu hai, đến trước mặt cậu, ôm lấy eo cậu hỏi: “Ngươi là ai? Trông cũng giống như thanh quan đấy. Ngươi đã đi ra ngoài bán, lại còn làm dáng băng thanh ngọc khiết, kiêu ngạo như thế, sờ một cái mà cứ như muốn gϊếŧ ngươi không bằng, giả vờ giả vịt như thế cho ai xem?”

Gặp phải tai bay vạ gió, Cơ Thanh lạnh nhạt nhìn hắn: “Tướng quân trông tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ tài cao, cần gì phải chấp nhặt với loại người nhỏ bé như ta chứ...”

“Bao nhiêu tiền thì có thể chơi ngươi?”

Nói thật, gương mặt và dáng người của tên công chốt thí này cũng khá đẹp. Lần đầu tiên Cơ Thanh được người ta ôm như thế, cảm giác được cánh tay của đối phương nóng rực lại tràn ngập sức mạnh, trong lòng cũng có chút nhộn nhạo.

Cơ Thanh đang nhộn nhạo, sắc mặt lại càng thêm lạnh nhạt, tức giận trừng mắt nhìn tướng quân: “Hiện tại ta được Vương gia bao, không tiếp khách.”

Trong mắt tướng quân kia nhiễm tìиɧ ɖu͙©, gương mặt kiêu ngạo lại mang theo chút khinh thường ngông cuồng: “Vậy thì lại càng tốt, hắn là đường ca của ta, chỉ là một tên xướng kỹ mà thôi, thuận miệng nói một tiếng là được.”

Cơ Thanh cạn lời, cũng đúng, trong cốt truyện đúng là có chuyện như thế. Đối tượng là thụ chính, công chính không muốn rất bình thường, nhưng nếu tướng quân chốt thí này chỉ muốn chơi hoa khôi, hắn cản làm gì chứ?

Cơ Thanh đã bị hắn ta kéo vào trong phòng, đè ngã lên giường.

Trong lòng Cơ Thanh đã kích động đến phát run, mặt ngoài lại lộ ra vẻ mặt tái nhợt hoảng sợ, giãy dụa kịch liệt.

Đừng quên, trên người Cơ Thanh có nguyền rủa. Cậu bị bệnh liệt dương, cậu không cứng được, đây đều là chuyện nhỏ. Cậu còn bị vô cảm nữa đấy!

Cho dù trong lòng rối bời kích động đến mức nào thì cơ thể của cậu cũng giống như vẻ bề ngoài của cậu, vẻ ngoài kiên trinh bất khuất, trong sạch thuần khiết như đóa hoa sen trên núi tuyết, sẽ không để bất cứ kẻ xấu xa nào làm bẩn.

Vị tướng quân này lại là một người ăn chơi trác táng, là cao thủ chốn phong lưu. Hắn ta thích cái kiểu kiêu ngạo lạnh nhạt, ai đều sẽ không thể chạm vào này, làm hắn ta càng có ham muốn chinh phục.

Thấy Cơ Thanh không hề dao động chút nào, người đàn ông móc ra loại thuốc cực mạnh mà những nơi trăng hoa chuyên chuẩn bị cho loại người như cậu.

Hắn ta cười tàn nhẫn, giọng nói trầm thấp gợi cảm nói ra lời khıêυ khí©h: “Tiện nhân, đồ dâʍ đãиɠ, ta chờ đến lúc ngươi khóc lóc cầu ta chơi ngươi.”

Nhưng hắn ta đã đánh giá quá thấp sự kiên trì giữ mặt mũi suốt hai mươi tám năm của Cơ Thanh và lời nguyền rủa trên người Cơ Thanh.

Cho dù trong lòng Cơ Thanh cực kỳ có hứng thú thì cơ thể của cậu vẫn sẽ không có bất cứ phản ứng gì, vẻ mặt của cậu vẫn cứ lạnh nhạt đạm bạc, thờ ơ, không chút dao động.

Đợi một lúc lâu, không thấy Cơ Thanh đang nhắm mắt chịu đựng có dấu hiệu mềm hóa, ngược lại là người nam nhân kia chịu không nổi trước.

Trong phòng, tiếng cố chịu đựng, tiếng khóc nức nở, tiếng nói ác ý tràn ngập mập mờ của người nam nhân vẫn cứ luôn kéo dài đến sáng ngày hôm sau...