Chương 2

Lúc Cơ Thanh tỉnh lại thì trời đã sắp tối.

Cậu đương nhiên là vô cùng hài lòng về lần ngoài ý muốn này.

Không thấy cậu đã nhịn không được kích động đến khóc rồi sao.

Các phương diện của nam nhân kia, bao gồm cả kỹ thuật, đều làm cậu mở rộng tầm mắt.

Cơ thể bị nguyền rủa này, thật sự là quá tốt.

Thụ chính tiều tụy lo lắng canh chừng suốt một đêm, đi ra ngoài bưng thuốc quay về, lập tức nhìn thấy người vốn hôn mê bất tỉnh đã mở to mắt vô thần nhìn lên trên trần nhà, trên gương mặt xinh đẹp lạnh như băng vô thức chảy xuống hai hàng nước mắt.

Cơ Thanh có chút cứng đờ, sao thụ chính lại ở chỗ này thế?

Chuyện này, nghĩ đến chuyện cậu giành mất suất diễn của thụ chính, bằng một cách thần kỳ nào đó làm nó phát triển đến mức này, lập tức có chút chột dạ, chuyện này có ảnh hưởng đến sự phát triển tình cảm của hai người công thụ không nhỉ?

“Đi ra ngoài.” Cơ Thanh ngoài mạnh trong yếu, hồi hộp mím môi, ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt mạnh mẽ hờ hững, lại không dám nhìn y.

Trong lòng Vân Trạm vô cùng chua xót, nhìn đến trên phần cổ thon dài xinh đẹp của cậu loáng thoáng lộ ra dấu vết mập mờ, không tự chủ được nhớ đến tất cả những gì y đã nhìn thấy lúc rửa sạch cơ thể cho cậu.

...

Trong lòng Vân Trạm tràn ngập ghen ghét, đau lòng, còn có hắc ám và du͙© vọиɠ không thể nào khống chế được.

Y biết rõ là không nên, nhưng vẫn không thể khống chế được bản thân.

Đã nên làm như thế từ sớm rồi, độc chiếm cậu, giấu cậu đi, không cho ai nhìn thấy.

Chỉ có chính y mới có thể khinh nhục cậu. Chỉ có y mới có thể làm cậu khóc

Vân Trạm cúi người, nhẹ nhàng cẩn thận phủ lên...

Cơ Thanh đã hôn mê, không còn cảm nhận được thứ gì, vô ý thức nhíu mày lại, khẽ nghẹn ngào.

Từng tiếng, như có như không, thành thật hơn lúc cậu còn tỉnh táo rất nhiều.

Mãi đến một lúc lâu sau cũng không nhìn thấy Cơ Thanh có phản ứng gì. Vân Trạm mới yêu thương hôn nhẹ, đáy mắt cuồn cuộn vẻ đen tối hình như cũng dịu đi đôi chút, có chút đắc ý mừng như điên: “Thì ra là thế. Ngươi vốn dĩ sẽ không có bất cứ cảm giác gì với kẻ nào.”

Cơ Thanh nhíu mày càng chặt hơn, hình như vẫn còn đắm chìm trong cơn ác mộng bị tra tấn.

Người này bẩm sinh đã không thể nào đạt được bất kỳ sự vui sướиɠ nào từ trong việc này.

Nhưng Vân Trạm lại không khống chế được. Y không thể nào lại thông cảm thương hại cậu, y chỉ muốn bỏ mặc khát vọng của chính y, chiếm hữu cậu, có được cậu.

Cơ Thanh đang hôn mê, liên tục phát ra tiếng nói mớ nỉ non.

Tràn ngập bối rối, đau khổ, không cam lòng, không muốn, cầu xin, bất lực.

Liên tục nghẹn ngào, nước mắt liên tục từ bên dưới mí mắt hơi mỏng tràn ra.

...

Giờ phút này, nhìn thấy phản ứng sau khi Cơ Thanh tỉnh táo lại, đáy mắt Vân Trạm lộ ra chút âm u.

Vân Trạm để ý thấy rõ sự cứng đờ và căng thẳng của cậu, đặt thuốc đến vị trí cậu có thể với tay lấy đến, có chút mệt mỏi lại dịu dàng nói: “Ngươi nhớ uống thuốc. Có việc gì thì gọi ta.”

Cơ Thanh cảm giác được cơ thể mình sốt nhẹ, nghe nói nếu để cái thứ kia lại trong người thì sẽ như thế.

Vân Trạm cố ý làm thế.

Làm Cơ Thanh bị bệnh nhẹ, y có thể chăm sóc cho cậu, Cơ Thanh cũng có thể nghỉ không đi gặp khách vài ngày.

Cơ thể Cơ Thanh luôn luôn rất khỏe mạnh, ngoan ngoãn uống thuốc, không được mấy ngày đã khỏe lại.

Chuyện duy nhất khiến cậu khó chịu chính là tuy rằng cậu đã từ chối không cho thụ chính thoa thuốc cho cậu, nhưng cậu cũng đã cẩn thận thoa thuốc rồi, hơn nữa còn dùng loại thuốc cực tốt made in hệ thống.

Nhưng mà mỗi tối cậu đều sẽ ngủ rất say, chờ đến khi tỉnh lại, cảm thấy mấy dấu vết trên người cũng chẳng phai nhạt đi là bao, còn có cảm giác khó chịu rất khó diễn tả thành lời.

Chỗ phía sau thì lành khá nhanh, giống như là mỗi ngày đều sẽ được cẩn thận chăm sóc vậy.