Chương 13

Từ nhỏ cho đến lớn, Lạc Hưu Du cả người đều giống như con nhím, cũng chính là bởi vì như vậy, Lạc An Tuyết mới có thể dễ dàng đạt được nhiều hảo cảm của người khác, thậm chí...... Cô ta còn có thể đoạt được cả Trịnh Lâm Vũ lại đây!

“Chị họ, chị thật sự làm cho em rất đau lòng, không phải chị nói em là em gái mà chị quý trọng nhất sao?” Lạc Hưu Du hai mắt đẫm lệ. Cô đã đẹp sẵn nên khi hai hàng lệ rơi khiến con người ta cảm thấy thương tiếc khôn nguôi.

Lạc An Tuyết thậm chí còn có thể rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Lạc Hưu Du hiện lên một chút trêu tức cô ta.

Lạc Hưu Du đang cố ý làm cho cô ta cảm thấy buồn nôn!

Trong lòng Lạc An Tuyết cảm thấy rất không thoải mái. Thế nhưng vừa rồi cô ta cũng không hề dự liệu được Lạc Hưu Du lại sẽ thay đổi nhiều tới như vậy, ngày xưa là cô ta dùng chiêu này để lấy được hảo cảm của mọi người, giờ nhìn thấy Lạc Hưu Du dùng chiêu này làm cô ta nhất thời không kịp phản ứng, hiện tại đã thấy mình rơi xuống thế hạ phong. Nhưng cũng không sao cả.

Bức tranh kia cô ta đã bán đi rồi. Bây giờ mặc cho Lạc Hưu Du có thể khóc được ra hoa ra ngọc đi chăng nữa, bức họa kia, cô ấy cũng đừng bao giờ mơ tưởng là có thể lấy lại! Lạc Hưu Du trở lại thì thế nào? Bảy năm trước cô ta có thể đá phụ nữ này ra nước ngoài, bảy năm sau, nơi này chắc chắn vẫn sẽ là sân nhà của cô ta!

Giờ này khắc này, hầu như tất cả mọi người đều đang chú ý đến một màn kịch hay này, mà không ai chú ý tới, sau khi đặc trợ Trần đã chụp được liền nhìn điện thoại di động trên tay mình, sắc mặt liền nhanh chóng thay đổi theo từng giây từng phút. “Chờ một chút đã.” Trợ lý Trần đột nhiên đứng lên khỏi hàng ghế.

Hắn theo bản năng sờ màn hình di động, lại giống như vô tình mà ngước mắt lên, bóng dáng ở lầu hai đã không còn thấy đâu nữa.

“Xin lỗi, tôi cần hỏi một chút, bức tranh mà tôi chụp được hẳn là có thể trực tiếp mang đi rồi chứ?”

Lạc Hoành liếc nhìn Lạc An Tuyết.

Vốn dĩ lần này lấy bức tranh của Lạc Lan Sanh ra chính là dùng để làm đề tài hấp dẫn, theo kế hoạch ban đầu, bức tranh này sau khi bán đi còn phải ba ngày sau đặt trong phòng tranh triển lãm, nhưng nếu như là Sở gia đưa ra yêu cầu đặc thù gì......

Lạc Hoành lập tức nói: "Đây là lẽ đương nhiên, mặt mũi của Sở tổng tôi cũng không thể không cho."

Lạc An Tuyết vốn có chút ý kiến: Dù sao triển lãm tác phẩm của Lạc Lan Sanh nhất định có thể hấp dẫn càng nhiều danh gia đến tham gia các buổi triển lãm cá nhân của cô ta, nhưng khi cô ta nhìn thấy vẻ mặt biến hóa khôn lường của Lạc Hưu Du, ý kiến kia cũng không còn mà biến mất ngay tức khắc.

Dù sao đã có độ đề tài, triển lãm hay không triển lãm đều giống nhau cả. So với cái này, cô ta càng vui vẻ khi nhìn thấy Lạc Hưu Du thống khổ!

Nghĩ đến những thứ này, Lạc An Tuyết cũng nở nụ cười cười: "Ba nói đúng a, trợ lý Trần, ngài cứ yên tâm, đợi lát nữa tôi sẽ cho người đưa bức tranh đến tay ngài." “Không cần đưa đến tay ta, bức họa danh giá này tặng cho Lạc tiểu thư đi.” Trợ lý Trần nói.

Sắc mặt Lạc Hưu Du lạnh lẽo, nghiêng người, quét mắt nhìn về phía trợ lý Trần.

Trợ lý Trần làm việc theo phân phó, tiếp tục nói: "Người nhờ tôi mua bức tranh kia nói, thiên kim khó mua Lạc tiểu thư cười một tiếng, bức tranh này là sau khi mua được liền có thể trực tiếp tặng cho Lạc tiểu thư, đây cũng là tâm ý của vị kia."