Chương 14

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mang theo tất cả các loại cảm xúc đều thẳng tắp nhìn về phía Lạc An Tuyết!

Lạc An Tuyết cũng rất kinh ngạc.

Cô ta cũng không nhớ rõ mình cùng Sở tổng tài có cái gì cùng xuất hiện. Chẳng lẽ là bởi vì Sở tổng nghe nói qua cô ta, hoặc là sưu tầm qua tác phẩm của cô ta? Mấy năm nay danh tiếng của cô ta ở Ninh Hải quả thật là đang càng ngày càng lớn......

Nghe nói Sở tổng lại là người thích sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật...... “Này …” Lạc An Tuyết ngượng ngùng mím môi: Không biết xuất phát từ tâm lý gì, lại liếc mắt nhìn Lạc Hưu Du, khóe mắt mang theo vẻ đắc ý: "Cái này rất không tốt đi? Dù sao cũng là nhà họ Lạc tổ chức đấu giá, tôi lại đem tranh về thì tính là chuyện gì? Trợ lý Trần vẫn nên mang về cho Sở tổng đi. Hơn nữa, tô - -"

“Lạc tiểu thư là Lạc tiểu thư, Lạc gia là Lạc gia, hai cái này tựa hồ là không có quan hệ gì đi?“ Trợ lý Trần nói: "Nếu nhà họ Lạc đã bán bức tranh, vậy tôi mang bức tranh kia chuyển cho cô Lạc, coi như là vật quy nguyên chủ, dù sao, đây là di tác của mẹ cô Lạc, nếu cô Lạc cảm thấy luyến tiếc, vậy coi như là quà tặng cho cô."

Trợ lý Trần nhìn về phía Lạc Hưu Du.

…… Lạc Hưu Du hiếm khi nào lại sửng sốt một lát.



Cô đang nghĩ xem có cách nào để cướp bức tranh của mẹ mình về, bây giờ nói cho cô biết, có người muốn trả bức tranh lại cho cô?

Sở gia sao?

Cô nhớ không lầm thì cô ở bên ngoài bảy năm cũng chưa từng lộ mặt ở Ninh Hải, nhưng đi ra ngoài không có cùng họ Sở có qua lại gì, còn có thể làm cho người ta tốn tới ba mươi triệu chỉ để cô có thể nở một nụ cười? Cô đẹp đến vậy à?

“Anh chắc chắn xác định, là muốn đem bức họa tặng cho tôi?” Lạc Hưu Du không quá xác định mở miệng.

Trợ lý Trần nghiêm túc gật đầu: “Quả thật là muốn tặng cho Lạc tiểu thư a.” "Ừm …. Anh chắc chắn là không nhận lầm người chứ?"

Thật không trách cô nghĩ nhiều, dường như từ nhỏ đến lớn, loại chuyện tương tự này đều là phát sinh ở trên người của Lạc An Tuyết đi?

Cô nếu muốn một cái gì, đều phải tự mình đi cướp về.

Trợ lý Trần nâng mắt kính, không biết vì sao lại có vấn đề này: "Lạc tiểu thư quá lo lắng, nhờ người của tôi nói, chính là tặng cho cô."

Bất quá ăn ngay nói thật, hắn cũng không biết, vị kia như thế nào lại có tâm tình tới nơi này đi dạo, buổi chiều hắn còn nghe Sở tổng nhà hắn nói cùng vị này có hẹn, không nghĩ tới, vị này tới nơi này, còn muốn hắn đem bức tranh trước mặt mọi người đưa cho vị Lạc tiểu thư này.

Loại chuyện phô trương như vậy, nhìn ở khía cạnh nào thì cũng không hề giống như vị kia biết làm.

Bất quá hắn chính là người đi làm công nhận tiền lương, Sở tổng nhà bọn họ còn cùng vị này quan hệ thân thiết, mặc dù đáy lòng hoài nghi vị kia là bị cái gì trên người, nhưng hắn vẫn phải theo phân phó mà làm việc.

Có trời mới biết, vị kia thế nhưng cũng có lúc vì một cô nương mà tiêu tiền? Động một chút là mấy chục triệu đổ ra ngoài.

Mặc dù mấy chục triệu này cũng không tính là cái gì, nhưng phong cách không đúng nha!

Lạc Hưu Du không biết nội tâm sinh động bên ngoài của trợ lý Trần, nghe trợ lý Trần nói xong vẫn là ngoài ý muốn nhíu nhíu mày.