Chương 15

Cô cũng không có ngốc, không đến mức không đi đường tắt, vì thế liền nở nụ cười: "Đã như vậy, liền đa tạ."

Khi Lạc Hưu Du nhận lấy phần lễ vật này, Lạc An Tuyết liền xấu hổ. (Quê -_-) Nhận thấy được ánh mắt hâm mộ tò mò biến thành khác thường, thậm chí cô ta còn có thể nghe thấy mấy tiếng dè bỉu cùng những giọng nói khinh thường, Lạc An Tuyết xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào!

Cô ta vừa rồi tự mình đa tình là Sở tổng muốn đưa bức tranh cho cô ta, thậm chí còn đang suy nghĩ, mặc dù cô ta đã nhận định Trịnh Lâm Vũ, nhưng kéo thêm chút quan hệ với Sở gia cũng không có gì là không tốt.

Kết quả!

Trợ lý Trần và Lạc Hưu Du vừa hỏi vừa đáp, quả thực giống như là một cái tát ở trên mặt cô ta! Vừa rồi mà có bao nhiêu đắc ý, hiện tại liền có bấy nhiêu xấu hổ! Không ngoại trừ Lạc An Tuyết, sắc mặt của Lạc Hoành cũng không tốt lắm.

Vẻ kinh ngạc trên mặt kia bây giờ vẫn còn sáng loáng.

Ông ta còn đang tưởng rằng Sở gia là nhìn trúng Lạc An Tuyết, thậm chí trong lòng còn thầm nghĩ có nên để cho cô con gái mà mình đã tốn nhiều tinh lực bồi dưỡng đi thử tiếp xúc với tổng giám đốc Sở hay không.

Bất quá may mắn đây mới chỉ là ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn, không có ai biết cả. Buổi ấu giá cứ như vậy lúng ta lúng túng mà kết thúc, nhưng mọi người trong buổi đấu giá tâm tư đều khác nhau, không ai giống ai trong giới thượng tầng Ninh Hải lại có thêm một đề tài để nói.

Lạc An Tuyết trơ mắt nhìn Lạc Hưu Du mang theo bức tranh rời đi, da mặt có hơi hơi vặn vẹo, mất rất nhiều khí lực mới khống chế được bản thân không lộ ra biểu tình thất thố! Hội đấu giá đã náo loạn thành như vậy, nhà họ Lạc không thể nào mà tránh khỏi việc phải "trấn an" giới truyền thông ở hiện trường hôm đó một chút, tránh cho cái trò khôi hài này truyền ra ngoài.

Hiện tại Lạc An Tuyết không chỉ có mỗi việc vẽ tranh, mà cô ta còn tham gia không ít các hoạt động có liên quan đến giới giải trí, bây giờ cô ta có thể xem như là một nửa người trong giới, dựa vào cái danh tiếng thiên tài tranh sơn dầu mà hút được không ít fan, trên weibo cũng có mấy trăm vạn fan.

Dưới tình huống này, Lạc An Tuyết càng phải yêu quý lông vũ.

Bên kia, Lạc Hưu Du ôm khung ảnh cao nửa mét đi đến bãi đỗ xe để ngăn chặn trợ lý Trần.

Trợ lý Trần lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khi nghe Lạc Hưu Du hỏi: "Lạc tiểu thư là thật sự không có biết?"

Không thể nào a, đây chẳng lẽ lại là tình yêu thầm mến?

Không muốn nhìn người trong lòng chịu ủy khuất, xung quan giận dữ vì hồng nhan, lại còn muốn gạt đối phương......

Phong cách càng không đúng nha!

Lạc Hưu Du lại nhíu nhíu mày: "Nghe ý của Trần tiên sinh, tôi hình như không phải là không biết đi?"

“Này …” Trợ lý Trần do do dự dự, đảo mắt tứ tung, còn chưa nghĩ ra nên nói với cô ấy như thế nào, dù sao thì hắn cũng không đoán được suy nghĩ của vị kia, nếu như nói sai cái gì...... Đang nghĩ ngợi, kết quả vừa ngẩng đầu liền liếc thấy một thân ảnh cao lớn cách đó không xa, thân hình như tùng, tự phụ như ngọc, không phải là người hắn quen thuộc sao?

“Khụ khụ khụ!” Che dấu ho khan hai tiếng, hắn nói một câu: “Có một số việc chính tôi cũng không rõ lắm, mong Lạc tiểu thư đừng có hỏi tôi, khụ khụ, à bây giờ tôi còn có chuyện khác, đi trước đây.”