Chương 18

Trình Cẩn Từ một khắc cũng không muốn ngây ngốc ở lại lâu, đang muốn lái xe về sân nhà mình. Lạc Hưu Du bỗng nhiên “A” một tiếng, sau đó dường như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, cười khanh khách nói với anh: “Quên nói với Trình tiên sinh, Trình tiên sinh, anh thật đáng yêu.”

Trình Cẩn Từ đứng hình vài giây, sau đó đạp chân ga, lái xe vọt về nhà mình!

Cô bạn nhỏ Trình Duyệt Chi mặc bộ đồ ngủ khủng long ngáp đi ra rót nước, chỉ thấy cậu nhà mình trở về rồi.

Trình Duyệt Chi ngoan ngoãn hô một tiếng “Cậu”, sau đó lập tức phát hiện không đúng.

“Cậu ơi, có phải cậu lái xe quá nhanh không, sao mặt đỏ như vậy ạ?”

Trình Cẩn Từ:...

“Biết rõ vì sao con vẫn thấp như vậy không, quay trở về đi ngủ đi!”

Khiến Trình Duyệt Chi mới bảy tuổi tủi thân trở về phòng, còn chưa hiểu rõ ràng, nó chỉ là quan tâm cậu một chút mà thôi, sao lại còn chỉ trích người thân chứ?

Trở lại biệt thự, trong tay Lạc Hưu Du vân vê cành hoa hồng kia, suy nghĩ một chút, vẫn không nỡ vứt đi, mà tìm một bình hoa nhỏ nuôi trồng.

Sau đó mới ngồi xổm xuống nhìn bức tranh.

Cô sinh ra trong tết Trung Nguyên, lại mang danh tiếng con gái riêng, ngày hôm sau sau khi sinh, ông nội cô đã tái phát bệnh cũ hơn nửa năm ở bệnh viện, khi mẹ cô còn sống, người ngoài nói cô là điềm xấu thật ra so với người vụиɠ ŧяộʍ mắng cô là con hoang còn nhiều hơn.

Mẹ nói ngôi sao là hy vọng. Vì vậy, điều cuối cùng bà để lại cho cô một tác phẩm, chính là bức tranh được đặt tên là “Ngôi sao” này.

Đáng tiếc, thứ không có sự sống này cũng không thể thật sự mang đến cho cô hy vọng được.

Tính ra, đã lâu lắm rồi cô không bình tâm ngồi như vậy xem tác phẩm mẹ để lại.

Trong một thời gian dài, những gì mẹ cô để lại cho cô là sự an ủi thầm lặng duy nhất trong cuộc sống đầy khắc nghiệt của cô.

Vẫn nhớ khi còn bé luôn luôn có vài đứa trẻ chế giễu cô, nói rằng cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy mẹ mình, nói rằng cô là một đứa trẻ không ai muốn.

Khi đó Lạc Hưu Du thật sự còn chưa đủ lớn để có thể cảm nhận được cái gì gọi là vĩnh viễn, mãi cho đến sau này, khi cô đã trải qua rất nhiều chuyện, mỗi lần trốn đi tự mình ôm vết thương sẽ luôn ảo tưởng, nếu mẹ còn ở đây, sẽ như thế nào? Lúc này cô mới dần dần cảm nhận được sự chua xót trong hai chữ “vĩnh viễn”.

Thật ra cô vẫn không hiểu tại sao có người sống trong hoàn cảnh cao quý, có người lại trải qua gian nan, đau khổ? Tựa như cô cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu rõ, vì sao mẹ cô đã muốn bỏ cô rời đi, tại sao hai năm sau khi rời đi lại truyền về một tin người đã chết?

Cô đã từng ngắm bức tranh này hết lần này đến lần khác, cũng từng kiều căng tự phụ đặt mục tiêu một ngày nào đó sẽ vượt qua mẹ mình, nhưng những năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng kia, đến bây giờ nhìn lại, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương.

Ngôi sao... Ngôi sao. Có lẽ mẹ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, mặc dù các ngôi sao tuy có ánh sáng, nhưng ánh sáng đó thực sự quá yếu, yếu đến mức không thể soi cho cô nhìn rõ con đường bóng tối.

Lạc Hưu Du nhắm mắt lại, kiềm lại cảm xúc mãnh liệt trong đáy mắt, đợi sau khi bình tĩnh, cô mới cất bức tranh vào kho lần nữa.

Lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Cố Đình.