Chương 19

“Sao vậy bà cô của tôi?”

“Anh đang ở trong bệnh viện sao?” Nghe được tiếng vang bên cạnh anh ấy, Lạc Hưu Du hỏi một câu.

Cố Đình không có gì là trả lời: “Ừm, truyền nước thôi. Có chuyện gì vậy?”

“...... Em đến hội đấu giá của nhà họ Lạc rồi.”

“Cái gì?!” Cố Đình vừa nghe xong lập tức kích động, “Bây giờ em đang ở đâu? Trở về được không? Không sao cả chứ? Không phải, không phải em bảo là chờ buổi đấu giá kết thúc trực tiếp đưa đồ của chúng mình nhả ra là được sao?”

“Tạm thời nảy sinh lòng tham.” Lạc Hưu Du phiền não túm lấy tóc: “Lạc An Tuyết đem tranh của mẹ em đi bán đấu giá.”

“Cái gì?” Cố Đình cũng không ngốc, chỉ cần nghĩ một chút là hiểu dụng ý của Lạc An Tuyết, “Mẹ kiếp! Cô ta còn mặt mũi à?”

“Em lấy lại bức tranh về rồi.” Lạc Hưu Du: “Hôm nay nhà họ Lạc giấu diếm đi phong tỏa tin tức, có khi sẽ rất nhanh sẽ quay lại tìm em.”

“Vây bây giờ em có ý gì?”

Lạc Hưu Du cúi đầu nhìn hình thêu trên làn váy, giọng nói có chút lạnh lùng: “Vậy thì ngày mai tung ra một tin tức bất ngờ nữa đi.”

Ánh mắt Cố Đình chợt lóe, “Được, anh biết phải làm như thế nào rồi.”

“Ngoài ra, hãy chuyển 3000 vạn từ tài khoản của em đến...” Lạc Hưu Du dừng lại.

Cố Đình hỏi: “Đến đâu hả? Sao em lại không nói nữa vậy?”

Lạc Hưu Du mới nhớ ra, cô chỉ hỏi tên hàng xóm, không hỏi thông tin liên lạc của hàng xóm, chứ đừng nói đến chuyện chuyển khoản...

Lạc Hưu Du: “Quên đi, chuyện này để nói sau. Khi nào bộ phim kia có thể bắt đầu quay?”

Cố Đình: “Phân cảnh của em không nhiều lắm, tuần sau đi. Có chuyện gì vậy, phiền lòng sao?”

Lạc Hưu Du thản nhiên “Ừ” một tiếng, hiện tại cô quả thật rất phiền, tuần sau đối với cô mà nói có chút muộn. “Vậy anh mượn cho em một chiếc xe thể thao đi, em lái xe ra ngoài đi chơi.”

Đây không phải là chuyện gì khó làm, nhưng Cố Đình lại cảnh giác: “Em muốn làm gì? Không quay lại lại muốn lái xe đi tìm cái chết chứ? Em quên chuyện lần trước rồi à?”

“Lần trước là ngoài ý muốn, hơn nữa, không phải tôi đã trả lại cho anh một chiếc xe mới sao?” Lạc Hưu Du nói.

“Đây là chuyện của xe sao?” Nghĩ đến chiếc siêu xe bị làm hỏng đến mức không mức không có chỗ sửa, Cố Đình lập tức đau đầu: “Việc này không thương lượng nữa, cùng lắm tôi sắp xếp một chút, cho cô vào nhóm đi chơi sớm.”

“Chẹp.” Lạc Hưu Du bất mãn, “Quên đi, chẳng thèm gọi anh nữa.”

Nói xong thì cúp điện thoại.

Cố Đình đang truyền nước ở bệnh viện, một đống lời còn chưa nói xong cứ như vậy bị ngăn kẹt trong cổ họng:...

Lạc Hưu Du cũng lười quản cảm xúc của Cố Đình như thế nào. Cô mất hứng, chỉ muốn làm chút chuyện kí©h thí©ɧ, hắn cứ nhất định phải ngăn cản cô.

Trở về phòng thay đồ đổi bộ quần áo ở nhà, nằm sấp trên ban công, phát hiện sân nhỉ bên cạnh còn sáng đèn.

Trình, Cẩn, Từ.

Tên tốt, người cũng tốt. Chỉ là người nhìn thì thờ ơ lãnh lạnh lùng như, thế mà... Còn rất đáng yêu, đúng là gây bất ngờ.

Tuy rằng không biết thân phận của anh là gì, nhưng có thể để cho người nhà họ Sở làm việc vì anh, nghĩ cũng không phải là nhân vật nhỏ gì. Trình... Họ Trình sao? Thật ra cô biết nhà họ Trình, chỉ là không biết cô đoán có đúng hay không.

Ngày hôm sau, sáng sớm, Trình Cẩn Từ sai người đón Trình Duyệt Chi đi học. Trình Duyệt Chi có chỉ số thông minh cao, nhưng mà vì lo sức khỏe tinh thần của cậu khi chỉ ở trong nhà, vẫn hy vọng cậu có thể trải nghiệm cuộc sống nhẹ nhàng trong khuôn viên trường, bởi vậy, ngoại trừ hỉnh thoảng sẽ đưa cậu đến Ninh Đại nghe một số bài học cậu hứng thú, những lúc khác cậu vẫn nghiêm túc đi học như những đứa trẻ cùng tuổi.