Chương 20

Bà cụ Trình đêm nay sẽ trở về Ninh Hải, cho nên Trình Cẩn Từ phân phó tài xế buổi chiều chở Trình Duyệt Chi đưa đến thẳng chỗ của bà cụ Trình.

Tiễn đứa nhỏ đi, Trình Cẩn Từ còn có một hội nghị truyền hình xuyên quốc gia, họp xong đã hơn mười một giờ.

Sau đó, tiếng chuông cửa reo.

Mở cửa ra, người phụ nữ vốn quay lưng quan sát hoa viên, nhìn thấy Trình Cẩn Từ, mặt cô cong lên, cười rất tươi, “Chào buổi sáng, Trình tiên sinh!”

Trình Cẩn Từ nhìn mặt trời buổi trưa bên ngoài, sau đó trả lời: “Chào buổi sáng.”

“Đã bảo là mời anh đi ăn cơm mà, đi chứ?”

Tầm mắt Trình Cẩn Từ dừng trên mặt cô, nụ cười của cô rất đẹp, sáng lạn lại tươi tắn, khóe mắt lộ ra sự thông minh lại thêm ba phần hoạt bát.

Trình Cẩn Từ giật mình hai giây mới phản ứng lại, sau đó làm như không có việc gì trả lời cô: “Chờ một chút.”

Lạc Hưu Du nghiêng đầu, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên người cô, bóng của mũ lưỡi trai màu đen đổ xuống mặt cô, ngũ quan xinh đẹp nhẹ nhàng thanh thoát.

Cô nói: “Được rồi.”

Trình Cẩn Từ hơi chậm lại, sau đó ngập ngừng gật gật đầu. Cũng chỉ hai phút đã lấy thứ tốt đi ra.

Lạc Hưu Du trêu chọc anh: “Ôi trời, Trình tiên sinh sốt ruột như vậy làm gì? Đã bảo mời anh ăn cơm mà, tôi sẽ không chạy đâu. Hay là...”

Trình Cẩn Từ nghe cô ngắt lời, nghi hoặc nhìn về phía cô.

Chỉ thấy trên mặt cô mang theo thần thái linh động tựa như hồ ly, nhẹ nhàng liếc nhìn anh: “Hay là, Trình tiên sinh luyến tiếc tôi, muốn ở cùng một chỗ với tôi nhiều thêm một chút nữa?”

Trình Cẩn Từ mím môi.

Anh nghĩ: Đúng là người phụ nữ xấu xa mà.

Thế nhưng, không hiểu sao, ánh mắt của anh hết lần này tới lần khác không thể dời đi khỏi người cô.

“Wow, đây không phải là kiểu dáng vừa mới ra mắt tháng trước sao? Trình tiên sinh, anh cũng yêu thích xe à?”

Trình Cẩn Từ còn đắm chìm trong lời nói vừa rồi của Lạc Hưu Du, đột nhiên nghe thấy cô vừa vui mừng vừa kinh ngạc lên tiếng.

Anh nhìn qua.

Chiếc xe thể thao mà Lạc Hưu Du đang xem là do một người cháu họ tạm thời gửi ở gara của anh. Ngày thường anh không có hứng thú với phương diện này, cũng không biết chiếc xe này có cái gì khiến cô thích.

“Em thích chiếc xe này sao?”

Lạc Hưu Du sờ nắp trước xe, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho anh, nhưng vẫn trả lời: “Đúng rồi, tính năng của chiếc xe này chắc chắn không tệ.”

Cô cũng mua một chiếc kiểu dáng cùng loại, chẳng qua không ở Ninh Hải, chiếc xe kia của cô, cô cũng chưa thử qua.

“Anh đã bao giờ lái chiếc xe này chưa?”

“Chưa từng.”

Hai mắt Lạc Hưu Du sáng ngời, “Bằng không anh cho tôi mượn tôi chơi, tôi xem thử tính năng cho anh được không?”

Trình Cẩn Từ ngẩn người.

Trong mắt người trước mặt nhảy nhót như chim sẻ không phải kiểu giả vờ, không biết có phải là ảo giác hay không, cô ở giờ phút này lại khiến cho anh nhìn ra sự ngây thơ hoạt bát của một đứa trẻ khác hẳn với vẻ xảo quyệt và quyến rũ mà anh biết về cô.

“Được.” Anh đồng ý trong vô thức.

Lạc Hưu Du lập tức cười rộ lên: “Vậy buổi tối tôi tới tìm anh để lấy chìa khóa nhé?”

Trình Cẩn từ chối cô: “Được.”

Nhưng mà sau khi anh đồng ý mới đột nhiên nghĩ đến, vì sao lại là buổi tối?

Nhưng mà, sau khi Lạc Hưu Du đạt được mục đích đã thúc giục ạm.

Lạc Hưu Du nói: “Trình tiên sinh dễ nói chuyện như vậy, hôm nay tôi xin mời anh ăn một bữa thật ngon nha!”