Chương 25

Lại một khúc cua mạo hiểm"

Cô xoay tay lái, gọn gàng nhảy qua, một giây sau, đèn xe chói mắt chiếu tới, một chiếc xe gào thét mà đến"

Lạc Hưu Du híp híp con ngươi, nhìn thẳng vào chiếc xe có mục tiêu rõ ràng đang lao về phía cô, vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa.

Những cơn gió lạnh lùng thổi vào gương mặt cô, độ cong bên mỗi càng lúc càng giảm dần, phảng phất càng lộ vẻ lạnh bạc.

"Ha."

Trong gió chỉ để lại một tiếng cười nhạo.

Đạp chân ga đến cùng, thân xe mang theo một trận bụi gai, bóng xe lưu loát giống như người lái nó lúc này, bộc lộ tài năng.

Ầm -- Hai phút sau.

Từ thiếu sắp đuổi kịp, sau khi rẽ qua khúc cua, phát hiện phía trước có chướng ngại vật, vội vàng phanh gấp lại.

Đèn đường không sáng lắm, cậu không thấy rõ, không rõ cho nên xuống xe kiểm tra tình hình phía trước.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Từ thiếu kinh ngạc đến ngây người.

Chỉ thấy một chiếc Volkswagen màu đen bên ngoài cũng bình thường chưa từng thấy qua thân xe lõm xuống, treo ở bên đường cái, nửa thân xe treo ra ngoài, lung lay sắp đổ, người nhìn thấy trong lòng run sợ, ghế lái hình như còn có một người nằm úp sấp, tựa hồ là không còn ý thức được nữa.

Một chiếc siêu xe màu trắng bạc khác cũng không khá hơn chút nào, nắp trước xe vỡ nát không ra hình dạng gì, sơn thân xe bị xước ra mấy vết sâu, xem tình hình là dừng lại sát sườn núi.

Từ Thiếu nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía cô gái đang dựa vào xe.

Mái tóc dài vốn buộc chặt được cô buông lỏng ra, mặc dù bị chủ nhân miễn cưỡng nắm hai cái để sửa lại, nhưng vẫn rất loạn, bị gió thổi bay tán loạn.

Cô hơi ngửa đầu, con ngươi nửa mở nửa khép, có một loại mỹ cảm lười biếng.

Giống như một bông hồng dại.

Cánh hoa rơi xuống bùn nhưng vẫn đẹp đến nghẹt thở.

Từ thiếu còn chưa kịp hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô liếc mắt nhìn qua, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Em trai ngoan, gọi điện thoại, gọi người lớn nhà em tới xử lý đi."

Bên tai Từ Thiếu quanh quẩn ba chữ "em trai ngoan", vành tai đều nóng lên.

Ngây người một hồi lâu mới phản ứng lại lời của cô, hỏi: "Có ý gì?"

Lạc Hưu Du nhìn đám người màu đen đang lơ lửng giữa không trung, rất có hứng thú nở nụ cười, không đáp mà hỏi ngược lại: "Nếu hôm nay tôi không trà trộn vào bãi của các cậu chơi, cậu nói liệu cậu có phải là người đầu tiên xuống núi hay không?"

Từ thiếu gia biến sắc.

Cậu là trung tâm của cái vòng luẩn quẩn này của bọn họ, người khác đều nhìn cậu làm việc, hơn nữa lần này tham gia cuộc đua xe cũng không có mấy người lợi hại hơn cậu, nếu không có người phụ nữ này, đương nhiên cậu sẽ là người đầu tiên xuống núi...

Nếu như là cậu gặp phải có chiếc xe sáng loáng đâm về phía cậu, cậu cũng không nhất định có thể xử lý ung dung giống như cô.

Tim Từ thiếu gia đập thình thịch không ngừng, cậu nuốt nước miếng, vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra.

Ba mẹ cậu đều không ở Ninh Hải, thỉnh thoảng mới đến thăm cậu một lần, người cậu có thể tìm cũng chỉ có chú họ.

“Cô khoan hãy đi đã."

Từ thiếu gia đột nhiên nhớ tới cái gì đó, muốn nói với cô.

Lạc Hưu Du nhíu mày, vỗ vỗ chiếc xe phía sau cô nói: "Xe hỏng rồi, tôi cũng không muốn đi bộ trở về."

Từ thiếu lúc này mới yên tâm, vừa lúc chuyển được cuộc gọi tới, cậu thiếu chút nữa khóc lên: "Chú họ! Có người muốn gϊếŧ cháu!"

Lạc Hưu Du giật giật khóe miệng, chậm rãi suy nghĩ: Chậc, thật đúng là một đứa trẻ.

Thành Tây, hội sở Tứ Cửu.

Trình Cẩn Từ cau mày, cùng cháu họ nhỏ nói: "Chờ đó, chú đi qua.