Chương 26

Sở Ti Vũ và Tưởng Ngự Kỳ đều nghe thấy nội dung đối thoại của bọn họ, hai người liếc nhau, nhìn về phía Trình Cẩn Từ.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Trình Cẩn Từ tắt điện thoại di động, đáy mắt thần sắc không rõ: "Từ Ương tuổi còn nhỏ, đột nhiên gặp phải loại chuyện này, bị dọa sợ"

Từ Ương là cháu họ của Trình Cẩn Từ bọn họ đều biết, đứa bé kia vừa mới trưởng thành, tính tình cũng không xấu, chỉ là cả ngày bị người ta nâng niu, có chút được chiều chuộng, mỗi ngày đều giống như hai năm tám vạn, ba ngày hai lần bị ba cậu cầm chổi đánh, năm ngoái mới được đưa đến Ninh Hải học, ba cậu cố ý nhờ Trình Cẩn Từ chăm sóc cậu nhiều hơn.

Cha Từ Ương cùng với Trình Cẩn Từ cách một tầng quan hệ họ hàng, mặc dù có chút xa, nhưng bởi vì năng lực không tệ, coi như là đi theo Trình gia làm việc.

Sở Ti Vũ không khỏi suy nghĩ nhiều: "Từ gia trong khoảng thời gian này có điểm gây chú ý hay sao, chẳng lẽ là phía nhà bên Phong Đình kia, ai lại dám xuống tay như vậy?"

Trình Cẩn Từ không nói gì, cầm lấy ly rượu thủy tinh trước mặt, ngón tay thon dài vuốt ve mép ly, cuối cùng đem rượu còn lại trong ly uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy: "Đi thôi, đi xem sao."

Bất kể là ai hay cái gì tùy tiện bừa bãi hạ thủ đi chăng nữa, luôn có thể điều tra ra.

Sở Ti Vũ và Tưởng Ngự Kỳ đương nhiên đi theo xem náo nhiệt.

Ba người trước sau đến quốc lộ 79, dừng ở dưới chân núi, Sở Ti Vũ mở cửa sổ thò nửa đầu ra nói chuyện với Trình Cẩn Từ.

"Thằng nhóc này rất thích chơi trò kí©h thí©ɧ nhỉ, quốc lộ 79, còn là ban đêm, vẫn dám đua xe? Trách không được bị người lợi dụng sơ hở." Sở Ti Vũ nhíu mày cười khẽ.

Tưởng Ngự Kỳ cũng chen vào nói: "Không phải nói thằng nhóc này tháng trước vừa bị ba nó đánh cho một trận sao? Lúc này mới yên tĩnh được bao lâu? Lại gây chuyện rồi?"

“Cũng là đứa nhỏ này giẫm phải vận cứt chó, còn có thể trốn đi cáo trạng với cậu, phàm là xui xẻo một chút, cũng còn có thể trực tiếp gọi người đến nhặt xác."

Sở Ti Vũ lắc đầu.

Trình Cẩn Từ nhíu mày, nhớ tới Từ Ương đứa nhỏ xui xẻo này cũng rất bất đắc dĩ: "Nói là ở sườn núi, đi lên xem đi."

“Được thôi."

Năm, sáu phút sau.

Từ Ương chú ý tới phía trước lại có xe tới, lập tức nhảy dựng lên: "Nhất định là chú họ tôi tới đây!"

Lạc Hưu Du nhìn đứa trẻ như mèo kia đang vô cùng mừng rỡ, lắc lắc đầu, từ trên người lấy ra bao thuốc lá, đốt một điếu.

Từ Ương nhìn về phía cô, rối rắm một hồi mới không được tự nhiên mở miệng: "Lần này xem như cô đã cứu tôi, cô yên tâm, chú họ tôi nhất định sẽ báo đáp cô."

Lạc Hưu Du không đem lời của cậu để ở trong lòng, hờ hững phun ra một vòng khói, sau đó mới chậm rãi nói: "Cho tôi đi nhờ xe coi như báo đáp."

Tuy nhiên...

Cô nhìn chiếc xe thể thao bị hỏng ở phía sau, cảm thấy có chút đau đầu.

Cái chìa khóa xe này tính toán đâu ra đấy mới ở trong tay cô không đến năm giờ, cô rất nhanh khiến chiếc xe mới tốt đẹp làm thành một đống đồng nát sắt vụn...

Thật sự không được, cô chỉ có thể tìm người vận chuyển chiếc xe cô mua lúc trước đến Ninh Hải bồi thường cho anh.

Chỉ là đáng tiếc, tính năng của chiếc xe này thật sự rất tốt, cô còn chưa đủ lãng phí đâu.

“Chú!” Từ Ương vội vã hô.

Sở Ti Vũ cười: "Thật đúng là dọa con gấu nhỏ này rồi."

Trình Cẩn Từ xuống xe đi qua, mặt mày ngưng tụ, bỗng nhiên phát hiện một người không nên xuất hiện ở đây.

Đúng lúc Lạc Hưu Du cũng muốn nhìn xem phụ huynh của đứa nhỏ trông như thế nào, ánh mắt thoáng nhìn, tiếp theo liền ngây ngẩn cả người.