Chương 27

Cùng hai ngày trước không giống nhau, hôm nay, Trình Cẩn Từ đeo một cặp kính, là gọng vàng, đặt trên sống mũi cao thẳng, hơn nữa anh một thân tây trang chỉnh tề, cả người tản ra cảm giác cấm dục.

Quả thực là dẫn người phạm tội"

Nhưng mà, hiện tại không phải là lúc trầm mê sắc đẹp.

Cầu hỏi, chân trước cô còn đang suy nghĩ làm sao ăn nói với người ta đem chiếc xe mới của người ta phế bỏ hoàn toàn, chân sau đã bị người ta bắt được thì làm sao phá được?

Nhưng mà may mắn Lạc Hưu Du là một người phụ nữ da mặt tương đối dày, bất động thanh sắc dập tắt đầu mẩu thuốc lá sau đó còn lộ ra một nụ cười với anh, cái loại mà không mang theo chột dạ.

“Ha, cô gái này không tệ nha.” Sở Ti Vũ hai mắt tỏa sáng.

Tưởng Ngự Kỳ: "Bạn gái Từ Ương à?"

Sở Ti Vũ: "Vậy không thể được, tiểu tử Từ Ương này, tuyệt đối không khống chế được cô gái này đâu."

Nói cũng đúng.

Lại nói, người trong giới này, có người nào đẹp mắt chưa từng thấy qua?

Nhưng cô gái này lại không giống vậy, chủ yếu là một thân khí chất kia, nguy hiểm lại mê người, cho dù chỉ là im lặng đứng đó cái gì cũng không làm, nhưng vẫn có thể làm cho người ta liếc mắt một cái liền đem tầm mắt đặt ở trên người cô.

Sở Ti Vũ và Tưởng Ngự Kỳ còn có tâm tình muốn hỏi Trình Cẩn Từ xem có ý kiến gì không, chỉ thấy vị này bước chân không hề dừng lại, lập tức đi qua, bước chân rất nhanh.

Sở Ti Vũ cân nhắc: “Bình thường cũng không thấy lão Trình quan tâm Từ Ương nhiều, chẳng lẽ là cảm thấy Từ Ương lần này bị dọa, khó được có chút áy náy của nhà tư bản sao?"

Sau đó, anh ta liền trơ mắt nhìn Trình Cẩn Từ không chớp mắt đi qua Từ Ương, đi về phía người phụ nữ có bộ dạng tinh xảo, khí chất hồn nhiên thiên thành mà anh ta vừa mới khen qua.

Sở Tư Vũ:.....

Tưởng Ngự Kỳ: ...

Từ Ương cảm động đến nỗi nước mắt vẫn còn đọng trong hốc mắt: ...

Lạc Hưu Du còn tưởng rằng anh muốn khởi binh hỏi tội, tuy rằng bình thường da mặt cô luôn luôn không mỏng, nhưng không biết vì cái gì, sau khi chống lại ánh mắt của Trình Cẩn Từ, thế nhưng, đã lâu không thấy có cảm giác chột dạ như vậy?

Lạc Hưu Du: "Khụ, tôi có thể giải thích, cái này, cái này là ngoài ý muốn...

“Không lạnh sao?"

......

Ha?"

Trình Cẩn Từ cau mày, quét mắt nhìn thân hình đơn bạc của cô, hôm nay Lạc Hưu Du đi ra ngoài cũng chỉ mặc một cái áo bó sát người, còn lộ rốn, bên dưới mặc một cái quần lửng.

Mùa hè mặc còn tốt, buổi tối mùa thu mặc một thân như vậy đi ra ngoài quả thật có chút ít.

Lạc Hưu Du cúi đầu quét mắt nhìn trang phục của mình, nhất thời cũng đem chuyện xe bỏ qua, nâng mắt lên cười đến kinh diễm: "À.... Chẳng lẽ Trình tiên sinh bước tiếp theo chính là muốn cởϊ áσ khoác của mình cho tôi sao?"

Trình Cẩn Từ mím môi: "Em muốn thì cho em."

Lạc Hưu Du bĩu môi, mang theo vài phần bất mãn: "Rõ ràng là Trình tiên sinh muốn thương hương tiếc ngọc, sao lại biến thành tôi chủ động muốn vậy?"

Trình Cẩn Từ nhìn cô một cái, cởϊ áσ khoác tây trang của mình khoác lên người cô: ".

|| “Là tôi nhất định phải đưa cho em, không phải em chủ động muốn."

Lạc Hưu Du cũng không cự tuyệt.

Cúi đầu khép lại áo khoác, ngước mắt nở nụ cười, đi về phía trước hai bước, để sát vào mặt Trình Cẩn Từ, tinh tế nhìn mặt mày Trình Cẩn Từ, Trình Cẩn Từ ngược lại không được tự nhiên. Lạc Hưu Du thấy thế che môi cười khẽ, sau đó nghiêng đầu, cứ như vậy nhìn vào mắt anh, bên môi phun ra một câu: "Trình tiên sinh, anh thật đúng là, càng nhìn càng đáng yêu."