Chương 28

Trình Cẩn Từ dời mắt: "... Nói bậy bạ gì đó"

“Tôi cũng không có nói bậy, tôi thật sự cảm thấy Trình tiên sinh rất đáng yêu mà Khi nói chuyện, trong mắt Lạc Hưu Du hàm chứa ý cười nồng đậm.

Trình Cẩn Từ không để ý tới cô.

“Từ Ương, lại đây.

Từ Ương run lên, vội vàng hấp tấp chạy tới hô một tiếng: "Chú họ."

Trình Cẩn Từ lạnh nhạt hỏi cậu: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Từ Ương một chút cũng không dám giấu diếm, đứt quãng đem toàn bộ sự việc nói ra.

Lúc này, Lạc Hưu Du không nhanh không chậm mở miệng: "Đề nghị đi điều tra người xúi giục ai đó hôm nay đến đây, bụng dạ khó lường nha~"

Trình Cẩn Từ lạnh lùng thản nhiên nhìn Từ Ương, sau đó mới đem ánh mắt rơi vào chiếc xe thể thao màu bạc báo hỏng kia, nhíu mày nhìn về phía Lạc Hưu Du: "Em không bị thương chứ?"

Lạc Hưu Du cong cong môi, hướng anh ném một cái nhìn ma mị: "Một trận nhỏ như vầy, không đáng làm tôi bị thương được ~ngược lại là người nơi đó kìa, không chắc chắn là ổn áp đó."

Trình Cẩn Từ chỉ quan tâm cô: "Tôi sẽ cho người đến xử lý nơi này.

Lạc Hưu Du nhún nhún vai, không hỏi gì.

"Khụ, khụ. Vậy cái gì, lão Trình, không giới thiệu một chút sao?"

Tiếng cười chế nhạo của Sở Ti Vũ truyền đến.

Lạc Hưu Du nhìn hai người này, lại nhìn Trình Cẩn Từ, cười: "Chào hai vị, hai người là bạn của Trình tiên sinh sao?"

Sở Ti Vũ bị nụ cười xinh đẹp này làm cho hoảng sợ, sau khi nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Trình Cẩn Từ mới phục hồi tinh thần lại.

Sở Ti Vũ ngược lại không sợ ánh mắt lạnh lùng của Trình Cẩn Từ, cười mắng anh: "Được rồi được rồi, tôi không nhìn là được, lão Trình, chúng ta là anh em tốt nhiều năm như vậy, cậu có cần phải như vậy không?"

Lạc Hưu Du làm như mới phát hiện động tác nhỏ của Trình Cẩn Từ, cười khúc khích một tiếng, ánh mắt xinh đẹp mê người liếc nhìn anh một cái: "Tôi nói anh đáng yêu anh còn không nhận? Tôi chưa từng thấy người nào đáng yêu hơn Trình tiên sinh.

Gió quá lạnh, cơ thể Trình Cẩn Từ trở nên cứng ngắc, mím môi không nói chuyện, chỉ có vành tai lạnh đến đỏ lên.

Lạc Hưu Du nhìn thấy rõ ràng, ý cười càng sâu.

Sở Ti Vũ một bên không nói gì một bên phun tào người đã một chân bước vào quan tài, vậy mà còn ngây thơ như vậy?

Nhưng mà lại nhìn Lạc Hưu Du, Sở Tư Vũ trong nháy mắt hiểu ra: không phải huynh đệ hắn ngây thơ, mà là cô nương này đẳng cấp quá cao.

Nói thật, ngay cả anh ta cũng có chút động lòng.

Sở Ti Vũ có chút lo lắng cho huynh đệ của mình, cô gái này nhìn giống như một trận gió, vừa nhìn chính là cái loại tính tình tùy ý thống khoái, nếu anh thật sự rơi vào, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Đứa nhỏ ngốc Từ Ương không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn cái này lại nhìn cái kia, cuối cùng vuốt cái đầu xanh của mình.

“Chú, phải làm sao bây giờ?"

Trình Cẩn Từ nhìn cậu một cái: "Ngoan ngoãn mang đám bạn của cậu về, tôi sẽ gọi điện thoại cho ba cậu."

Từ Ương quá sợ hãi: "Hả?! Đừng mà chú họ, ba cháu nhất định sẽ bay tới đánh cháu mất!" Trình Cẩn Từ không có nửa điểm động dung: "Sợ bị đánh, thì mau nghĩ lại đi, đừng nhớ đánh không nhớ đau"

Từ lúc nhìn thấy trên người Từ Ương ngay cả da cũng không có lau ra một vết, anh liền không lo lắng nữa.

Quay đầu lại muốn nói chuyện với Lạc Hưu Du, lại thấy cô một bộ dáng rất có hứng thú đang nhìn anh.

Trình Cẩn Từ sửng sốt: "Làm sao vậy?"

Lạc Hưu Du: "Không có việc gì, chỉ là cảm thấy, Trình tiên sinh nghiêm túc lại càng đẹp hơn.

Hai má Trình Cẩn Từ nóng lên, cúi đầu che giấu, giọng nói cũng không có gì thay đổi: "Tôi đưa em về"