Chương 33

Không những dùng từ ngữ trêu ghẹo anh, vành tai anh còn bị người con gái giống như yêu tinh trước mặt nhéo nhéo.

“Trình tiên sinh, anh không thể như vậy được nha.” Lạc Hưu Du vẻ mặt vô tội nhìn anh.

Trình Cẩn Từ mím môi không nói gì.

Lạc Hưu Du chọc người ta đủ rồi mới nói: “Nếu chín giờ sáng ngày mai anh vẫn không đổi ý thì tới tìm tôi."

Nói xong cô liền quay người.

Một giây sau, cả người liền bị ôm vào một l*иg ngực rộng lớn. Mùi gỗ thông nhàn nhạt mát lạnh thấm vào từng giác quan của cô. Là mùi tuyết tùng.

Trình Cẩn Từ ôm mặt cô, nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, cúi đầu.

Nụ hôn này có chút tàn bạo, cùng với hình tượng khiến người khác cách xa vạn dặm của anh hoàn toàn bất đồng, mang theo một loại điên cuồng tột độ lại u ám tối tăm.

Sau phút kinh ngạc ban đầu, đáy mắt Lạc Hưu Du nổi lên hứng thú, khí thể mạnh mẽ không kém cạnh chút nào, hung ác đáp lại.

Khoảnh khắc hai đôi môi tách rời, khí tức hai người đều có chút hỗn loạn.

Tuy nhiên Lạc Hưu Du cũng không lộ vẻ thất thổ.

Cô tựa tiếu phi tiếu sờ sờ mỗi mình. Vừa rồi Trình Cẩn Từ cắn cô một phát, hành vi này tuyệt đối là cố ý nha.

“Trình tiên sinh, anh ban nãy là trả thù tôi phải không?"

“Đúng."

Thấy anh thừa nhận dứt khoát như vậy, Lạc Hưu Du nhướn mi cười cười.

Trình Cẩn Từ nói: “Em nói lời không nên nói nên tôi phải trừng phạt em thôi.

Lạc Hưu Du nhìn hắn, nghiền ngẫm từng câu từng chữ anh nói: “Tôi sẽ không hối hận, em cũng không thể hối hận đâu."

Lạc Hưu Du nhìn hắn vài giây rồi nở nụ cười, không thể phản bác chép chép miệng.

Sau đó cô khẽ trả lời: “Được thôi.” Nhẹ nhàng lại ngập tràn sung sướиɠ.

Cô cười quay người lại, quay lưng phất phất tay với anh, bỏ lại một câu: “Ngày mai gặp lại. Nhớ mang giấy chứng nhận đi nhé."

Nam nhân khí chất thanh lạnh như ngọc nhưng trên gương mặt lại lấp ló ý cười, giống như ánh trăng đêm nay, khiến người ta nhìn được tình cảm ấm áp đong đầy.

Trình Cẩn Từ nghĩ, bây giờ đây, anh rốt cuộc cũng đạt được thứ anh mong muốn rồi.

Cô thích kiểu gì, anh có thể trở thành kiểu đấy, chỉ cần là thứ cô thích, không hơn.

Anh chưa bao giờ là một người lương thiện, bất kể là thứ gì, chỉ cần anh có được trong tay, vậy tuyệt đối không bao giờ buông tay, quãng thời gian sau này, dù là Thiên đường, hay là Địa ngục, cô đều phải cùng hắn trầm luân.

Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt đen như mực của Trình Cẩn Từ bỗng lóe lên một tia dị sắc.

Anh trả lời: “Lời tôi đã nói ra, không bao giờ rút lại."

Lạc Hưu Du nhướng mày nhìn anh, ngữ khí mang chút vui đùa: “Vậy Trình tiên sinh cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, người như tôi không chừng ngày nào đó đột nhiên mất, khéo anh trở thành người góa vợ mất."

“Nhà của chúng tôi có truyền thống, không có chết ngẫu nhiên, chỉ có chết vì tình"

Lạc Hưu Du liếc nhìn anh: “Truyền thống?"

Trình Cẩn Từ đáp: “Truyền thống bắt đầu từ thế hệ của tôi."

“Ha ha.” Cô bị lời anh nói chọc cười, dùng ngón tay gãi gãi cằm anh, “Trình tiên sinh nói lời âu yếm đúng là một kiểu"

“Được rồi, vậy thì ...” Lạc Hưu Du đảo tròng mắt nâu nhạt, mặt mày tinh nghịch, đặt tay mình vào bàn tay rộng lớn của anh: “Về sau phải thỉnh giáo Trình tiên sinh nhiều hơn rồi, tôi rất mong chờ khoảng thời gian sống cùng anh đấy"

Trình Cẩn Từ: “Tôi sẽ cố sống thêm vài ngày” Như vậy bọn họ sẽ ở cùng nhau thêm vài ngày.

Nghe được ý nghĩa anh nói, Lạc Hưu Du cười càng tươi hơn.

Cô nghiêng đầu ngoắc ngoắc tay: “Trình tiên sinh, lại gần tôi một chút."

Trình Cẩn Từ phá lệ nghe lời, giây tiếp theo đã bị ôm cổ.