Chương 40

"Sao thế?” Lạc Hưu Du cố ý trêu chọc:"Mới vừa kết hôn đã muốn ly hôn rồi?"

Sắc mặt Trình Cẩn Từ khế biến:"Đừng nói lung tung."

Cảm thấy ngữ khí của mình có chút cứng ngắc, anh lại nói:"Anh lên mạng tra qua, ngày kết hôn không thể nói những lời xui xẻo như vậy, điềm xấu."

Lạc Hưu Du: Cô đi ra xa hai bước, nhìn anh từ trên xuống dưới một vòng, nhìn thế nào cũng không cảm thấy anh là một người mê tín.

Cô sờ mặt anh, chớp mắt:"Nhìn không giống sốt, sao lại nói sảng thế?"

Trình Cẩn Từ cầm cổ tay cô, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ:"Đừng nháo."

Lạc Hưu Du nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, nhún vai:"Được thôi."

Trình Cẩn Từ nói:"Anh chỉ muốn chụp ảnh, lưu lại kỷ niệm, sau này cũng sẽ không có cơ hội tới nơi này nữa."

Lạc Hưu Du nhíu nhíu mày, đối với lời này của anh tỏ vẻ hoài nghi, bất quá cũng không nói gì phá hư bầu không khí, cô cười:"Được nha, nếu Trình tiên sinh đã nói như vậy.

Vì thế, hai người rốt cục có tấm ảnh thứ hai chụp chung, vẫn là tấm ảnh chụp chung hai người đang cầm quyển sổ màu đỏ một cách ngốc nghếch.

Lấy lại điện thoại từ tay người qua đường, Lạc Hưu Du chậc chậc bình luận một câu:"Xùy, thật ngốc."

Trình Cẩn Từ cầm điện thoại của mình mân mê hai phút, sau đó mới dắt cô:"Đi thôi."

“Vâng."

Trình Cẩn Từ lái xe đưa cô rời đi, hướng đi cũng không phải về Kim Sắc Hoa Đình. Lạc Hưu Du biết hướng đi không đúng, lại chỉ nhìn anh một cái, cái gì cũng không nói.

Xe dừng ở trước một đình viện, Lạc Hưu Du vừa rồi lúc tiến vào khu dân cư này đã nhìn thấy, nơi này gọi là dinh thự Tinh Thần.

Đứng ở trước đình viện, Lạc Hưu Du quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh:"Có ý gì?"

Trình Cẩn Từ:"Phòng cưới của chúng ta, cũng là nhà sau này."

Lạc Hưu Du rất muốn làm như không có việc gì mà trêu chọc vài câu, nhưng mà, cô lại không biết nên nói cái gì.

Nhà sao?

Cô làm gì có thứ này chứ?

Sau khi mẹ qua đời, cô ở lại Lạc gia, chính là một người từ bên ngoài đến không hợp nhau, cho nên bất luận cô ở trường học có bao nhiêu thảm, bị mấy người đánh, mất mấy cái răng, bao nhiêu lần vết thương mới che vết thương cũ, cô cũng sẽ không giống những đứa trẻ khác sau khi tan học vì tránh phiền toái mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.

Bởi vì cô không có người để cáo trạng, cũng không có nhà để về.

Cô chỉ có chính mình, chỉ có nắm đấm của mình. Sau đó, nắm đấm của cô càng ngày càng cứng, có thể từng quyền từng quyền đấm xuống, nhưng cô vẫn không có nhà. Cô thà rằng mỗi ngày đều trèo tường về nhà rất muộn, lại vác đồ chạy ra ngoài rất sớm, cô cũng không muốn đối mặt với những người giả tạo kia.

Nhà a.......Mặc dù rất già mồm, nhưng mà, nghe qua tựa hồ không tệ.

Lạc Hưu Du vẫn cười, cô nói:"Cái nhà này, em rất thích"

Trình Cẩn Từ thấy cô cười, tâm liền buông xuống một nửa:"Nơi này là mấy năm trước anh mua, vẫn chưa từng ở qua, anh cảm thấy nơi này em sẽ thích, cho nên mới chọn nơi này. Cần trang hoàng lại một chút, hai ba ngày là được, nếu em có yêu cầu gì, cứ nói với anh."

Lạc Hưu Du cười nói:"Trình tiên sinh thật đúng là không sợ em tới gây phiền toái."

Trình Cẩn Từ:"Nhà của chúng ta, em nói là được.

Lạc Hưu Du nhìn anh một cái, mặt mày nhộn nhạo:"Trình tiên sinh, lời này của anh nói ra người khác sẽ hiểu lầm."

“Hiểu lầm cái gì?"

"Hiểu lầm.... Trình tiên sinh sợ vợ a."