Chương 41

“Nếu em thích như vậy, thì không phải là hiểu lầm."

Lạc Hưu Du bị chọc cười, đang muốn nói chuyện, nam nhân trước mặt đột nhiên quỳ một gối xuống.

Cô hơi ngẩn ra.

Trình Cẩn Từ nhẹ nhàng nâng tay cô lên, động tác trịnh trọng lại thong dong, anh nâng mắt lên, cho dù là quỳ trước Lạc Hưu Du đối diện, tận lực thu liễm khí thế của mình, nhưng vẫn tao nhã tự phụ như trước. Mà anh như vậy, chỉ biết khom lưng vì người phụ nữ trước mặt.

Anh mỉm cười, đeo một chiếc nhẫn vào ngón tay cô:"Lạc tiểu thư, cám ơn em, nguyện ý làm vợ của anh."

Anh rũ mi, cánh môi hơi lạnh hạ xuống, ở giữa ngón tay cô ấn xuống một nụ hôn.

Thành kính lại trịnh trọng, giống như đang đối mặt với một món trân bảo hiếm có.

Bất quá, với anh mà nói, coi như là trận bảo hiếm có giá trị liên thành cũng không đáng để anh củi đâu.

Người cầm quyền Trình gia, nhìn như ôn hòa văn nhã, kì thực......tàn nhẫn cao ngạo.

Lạc Hưu Du lẳng lặng nhìn một loạt động tác này của anh, rất ít khi thấy, đáy mắt không mang theo vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Thật lâu sau, cô cười ra tiếng:"Trình tiên sinh, nhẫn của ngài đâu?” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T - Không đợi anh trả lời, cô liền cúi người xuống, tay luồn vào trong túi áo anh, quả nhiên lại lấy ra một chiếc nhẫn nam tinh tế.

Đôi nhẫn này không phải nhẫn kim cương bạc bình thường, mà là một đôi nhẫn bạch ngọc, trên thân nhẫn có khắc hoa văn gì đó, cao quý thần bí, trang nhã đoan trang.

Đối với việc Trình Cẩn Từ lựa chọn một đôi nhẫn như vậy, cô cũng không cảm thấy kỳ quái. Nam nhân này, trên người mang theo một loại khí chất quý công tử thế gia được thánh hiền thư quân tử đạo giáo nuôi lớn thời cổ đại.

Tự phụ lại mê người.

Cô cầm nhẫn nam trong tay, ngồi xổm xuống, làn váy rơi trên mặt đất, cô không để ý. Cô nắm lấy tay Trình tiên sinh, ngón tay của anh khớp xương rõ ràng, thon dài đẹp mắt, giống như con người của anh vậy.

“Trình tiên sinh, cũng cảm ơn anh, nguyện ý làm chồng của em."

Trình Cẩn Từ thật lâu không có phản ứng lại, chờ phản ứng lại, theo đó vọt tới chính là kinh hỉ thật lớn.

Anh biết Lạc Hưu Du tuy rằng đáp ứng cùng anh kết hôn, nhưng đối với hôn sự của bọn họ, vẫn luôn mang theo chút không thèm để ý, tựa hồ cũng đã tính toán tốt ngày kết hôn. Ly hôn đương nhiên là không có khả năng, bất quá trước mắt mà nói, anh cũng đã tính toán tự mình lặng lẽ đeo nhẫn.

Cho nên, cô cũng không phải không để ý như vậy, đúng không?

Lạc Hưu Du cảm thấy, Trình tiên sinh của cô sao thoạt nhìn có chút ngốc vậy?

Nhưng ngốc một chút cũng không sao.

Cô cười nhẹ một tiếng, nâng mặt Trình Cẩn Từ, hôn lên.

Nụ hôn này không sâu.

Sau khi nụ hôn kết thúc, cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh:"Trình tiên sinh đều có cảm giác nghi thức như vậy, em cũng không thể lạc hậu a."

Trình Cẩn Từ sờ sờ môi mình, nâng mắt nhìn cô, cũng cười, anh đứng dậy:"Trình phu nhân nói đúng."

Lạc Hưu Du nghe xưng hô này cảm thấy mới mẻ:"Anh gọi em là gì?"

Trình Cẩn Từ nói:"Trình phu nhân, tân hôn vui vẻ, chúc em và chồng cùng nắm tay nhau, mãi trẻ như lúc ban đầu."

“Vui chung vui chung"

Lạc Hưu Du mặt mày cong lên, cười nhìn anh:"Cũng chúc Trình tiên sinh cùng thê tử tân hôn vui vẻ."

Hai người nhìn nhau cười.

“Anh dẫn em đi xem cấu trúc ở đây"

“Vâng."

“Ồ, cái hồ này không tệ, mùa hè nằm ở trong đình này gió từ hồ thổi vào, khẳng định rất mát. Nuôi thêm cá nữa được không?"