Chương 42

Trình Cẩn Từ đi theo phía sau cô, đáp:"Có thể em cảm thấy nuôi cá gì thì tốt?"

Lạc Hưu Du bỗng nhiên cười khẽ, xoay người nhìn anh, một bên bước ngược lại, một bên cười nói:"Cá sấu được không?"

“Được."

Lạc Hưu Du bĩu môi:"Hay là thôi đi, quá phiền phức.

“Được.” Trình Cẩn Từ lại gật đầu, sau đó nhíu mày nói với cô:"Nhìn đường."

Lạc Hưu Du bất đắc dĩ quay lại, một lát sau lại quay lại hỏi anh:"Trình tiên sinh, anh thật sự chỉ có hai mươi bảy tuổi sao?"

Lạc Hưu Du lắc đầu:"Nói chuyện, làm việc giống như ba mươi bảy tuổi"

Trình Cẩn Từ không để ý đến cô:"Nhìn đường"

“Ồ....” Lạc Hưu Du quay lại đi bộ, đột nhiên đuôi lông mày nhướng lên, khóe mắt khẽ cong, một giây sau thất thanh:"Ai....."

Trình Cẩn Từ sắc mặt khẽ biến, tiến nhanh lên vài bước, ôm cô.

Lạc Hưu Du bị ôm ở trong lòng hắn, không có chút gì là lúc nãy hoảng sợ thiếu chút nữa đứng không vững. Cô thậm chí còn đánh lại một cái:"Trình tiên sinh, sao anh không động đậy gì liền tới ôm ấp ngay được a? Nhìn rất đứng đắn nhưng kỳ thật một chút cũng không."

Trình Cẩn Từ bình tĩnh nói:"Hợp pháp, có thể ôm."

Lạc Hưu Du"phụt” cười, mị nhãn như tơ, miệng cười bắt mắt,"Được thôi. Vậy...... Trình tiên sinh, eo em mềm không?"

Lạc Hưu Du cảm giác được eo của mình bị ấn ấn vài cái, sau đó liền nghe hắn trả lời:"Mềm thật."

Lạc Hưu Du.......

“Xem ra Trình tiên sinh là một người rất thành thật."

Trình Cẩn Từ gật đầu:"Trình thái thái nói đúng"

Lạc Hưu Du lần đầu tiên bị Trình Cẩn Từ làm cho nghẹn họng, một trải nghiệm vô cùng mới lạ, ném lại một cái lườm:"Ta nói mà, quả nhiên là đứng đắn giả. Đi thôi, phòng xem xong rồi, chúng ta có thể về rồi."

“Được.” Trình Cẩn Từ gật gật đầu, sau đó dứt khoát thẳng tay mà đem Trình thái thái ôm lên. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T - Lạc Hưu Du đột nhiên bị bế lên trên không, ngoài việc lúc đầu hơi bất ngờ, thì thật ra không sợ hãi, cô bật cười nói:"Trình tiên sinh đây là làm gì vậy, sợ em chạy sao?"

Trình Cẩn Từ nói:"Anh chỉ là lo lắng Trình thái thái lại một lần nữa gặp chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, chúng ta đã hợp pháp rồi. Nên có thể ôm rồi."

Lạc Hưu Du trong mười phút ngắn ngủi đã là lần thứ hai nghe hắn nói hai từ hợp pháp. Có cần vui vẻ như vậy không? Cứ như hận không thể đem hai từ này treo ở bên miệng vậy. Cô cong khóe miệng nghĩ thầm.

“Được rồi, vậy anh phải ôm chặt một chút a"

“Tuân mệnh, Trình thái thái"

Trình Cẩn Từ thân thể cường tráng, ôm chặt lấy cô, vào trong xe rồi còn đặc biệt nghiêng đầu qua cẩn thận thắt đai an toàn cho cô.

Mua~ Trình Cẩn Từ dừng một chút, nhìn cô, đôi má tựa hồ còn sót lại hơi ấm của sự thân mật.

Người nào đó cố ý làm loạn không chút xấu hổ mà nhìn thẳng vào hắn, thần thái sáng láng, hào quang rực rỡ.

Trình Cẩn Từ hỏi cô:"Này xem như phần thưởng?"

Lạc Hưu Du tỏ ra suy nghĩ một hai giây, sau đó gật đầu:"Ừm, tạm thời xem là như thế đi."

Trình Cẩn Từ chậm rãi cười:"Phần thưởng này, anh rất thích"

Lạc Hưu Du:"Em cũng rất thích."

Trình Cẩn Từ bình tĩnh nhìn cô một lát, sau đó mới ngồi trở lại chuẩn bị lái xe.

Lạc Hưu Du dựa lưng vào chiếc ghế mềm mại, thanh thản lại lười biếng mà nhìn hắn, bờ môi bất giác mở rộng.

Cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngồi thẳng người lên, sau đó hướng về phía trước xem xét, nghiêng nghiêng đầu:"Đột nhiên có vấn đề muốn hỏi anh."

Không đợi hắn trả lời, cô liền cười tủm tỉm hỏi:"Trình tiên sinh còn trẻ tuổi đã sớm kết hôn cảm giác ra sao?"