Chương 47

“Kết hôn...... Kết hôn?” Tròng mắt vẩn đυ.c của lão thái thái chuyển chuyển:"Kết hôn......

Lão thái thái rốt cục nhìn về phía Lạc Hưu Du, chỉ liếc mắt một cái, kim chỉ trong tay liền rơi xuống.

Bà run rẩy vươn tay về phía Lạc Hưu Du:"Sanh Nhi?"

Lạc Hưu Du không nói chuyện, chỉ đỏ khóe mắt ngồi xổm xuống, cảm nhận bàn tay già nua, tràn đầy nếp nhăn vuốt ve mặt của mình.

Bà cụ đột nhiên bật khóc. Bà ôm Lạc Hưu Du vào lòng, thanh âm run rẩy:"Sanh nhi, Sanh nhi, con về nhà rồi Sanh nhi, mẹ rất nhớ con......Không phải con nói rất nhanh sẽ trở về sao? Con đã quên Tiểu Du Nhi của con mới có một chút tuổi như vậy sao? Con làm sao nhẫn tâm bỏ lại con bé.... - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T Lúc lão thái thái mới sinh bệnh, lúc thần trí không rõ cũng luôn nhận cô là mẹ cô, thường xuyên ôm cô gọi tên mẹ cô.

Lạc Hưu Du biết, lão thái thái lại đang nhận cô thành mẹ cô.

Thật ra, cô và mẹ ngoại trừ đôi mắt giống nhau, những chỗ khác đều không giống, nhưng bà ngoại vẫn dễ dàng nhận sai. Không, không phải nhận sai, chỉ là bà ngoại quá nhớ con gái của bà, giống như lúc nửa đêm bà nằm mơ cũng luôn nhớ tới mẹ, bà cũng muốn hỏi, hỏi con gái sao lại nhẫn tâm không cần bà.

Lạc Hưu Du không có cố ý đi giải thích cái gì, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng bà ngoại, nói:"Con ở đây, con ở đây, con đã trở lại rồi......"

Ngoài cửa, Như Thanh che miệng rơi lệ.

Nhiều năm như vậy, bà cũng không biết là lão thái thái đáng thương, hay là tiểu thư đáng thương. Mấy năm nay, một đôi bà cháu này, thật sự quá khổ.

Như Thanh ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng yên lặng nghĩ: Lan Sênh tiểu thư, nếu cô có thể nhìn thấy mấy năm nay tiểu thư ở Lạc gia có bao nhiêu khổ sở, lúc trước khi cô đi, có phải sẽ do dự không?

*"Dì Thanh.” Lạc Hưu Du đi ra.

Như Thanh đang tưới nước cho cây giống trong sân."Tiểu tiểu thư, lão thái thái ngủ rồi?"

“Vâng, bà ngoại chắc là hơi mệt rồi."

Như Thanh thở dài gật đầu. Bà đặt bình nước trong tay xuống, muốn nói lại thôi nhìn Lạc Hưu Du.

Lạc Hưu Du nói:"Dì Thanh, dì có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi."

Như Thanh lắc đầu:"Không có, chỉ là, tiểu tiểu thư lần này trở về hình như thay đổi rất nhiều."

Như Thanh là lão thái thái lúc ở khuê các đã mang theo bên mình, nhìn Lạc Lan Sanh lớn lên, lại nhìn Lạc Hưu Du lớn lên. Không thể không nói, bà ở một phương diện nào đó thật sự rất nhạy cảm.

Lạc Hưu Du nhàn nhạt cong môi dưới:"Có sao?"

Bà nói:"Có thể là đã trưởng thành rồi."

“Dì Thanh, con đã hai mươi ba tuổi rồi, dì còn tưởng con là lúc mười sáu tuổi sao? Đã nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ thay đổi."

Như Thanh há miệng, muốn nói, nhưng tiểu tiểu thư cho bà cảm giác dường như không phải loại thay đổi này, nhưng cuối cùng, bà vẫn nói:"Tiểu tiểu thư nói cũng đúng, là dì Thanh hồ đồ, còn tưởng rằng là tiểu tiểu thư khi còn bé."

Lạc Hưu Du không muốn nói đề tài này nữa, chuyển đề tài nói:"Dì Thanh, mấy năm nay thân thể bà ngoại có khỏe không?"

Như Thanh nói:"Vẫn tốt, chỉ là người già rồi, sẽ có chút tật xấu, tinh lực cũng không thể so với trước kia. Nhưng tiểu tiểu thư yên tâm, thân thể lão thái thái định kỳ đều có người tới kiểm tra."

Lạc Hưu Du gật gật đầu, cô biết, Lạc Hoành sẽ không làm chuyện này, ông ta còn hy vọng bà ngoại sống khỏe mạnh hơn.

“Tiểu tiểu thư, hay là con ở lại ăn cơm đi, ta xào hai món ăn, con cũng đã lâu không ăn đồ ăn ta làm đi?"