Chương 46

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Như Thanh, Lạc Hưu Du miễn cưỡng cười một cái, nói với bà:"Không sao đâu Dì Thanh, con chuẩn bị tâm lý rồi."

“Không sao không sao, tiểu tiểu thư là người thân duy nhất của lão thái thái rồi, chờ tiểu tiểu thư đi vào cùng lão thái thái nói chuyện một lúc, chắc hẳn bà liền có thể nhớ ra."

Lạc Hưu Du nhấp nháy khóe môi:"Ừm."

Ánh mắt cô khẽ run, mắt nhìn cửa gỗ, trong lúc nhất thời không dám đi vào.

Ở bệnh viện tâm thần kia hai năm, cô cả ngày nhìn thấy không người này thì người khác bị thần kinh, bọn họ nổi điên đến mức điên cuồng, ban đêm không ngủ được liền không nhịn được mà gào rống, sau đó bị các y tá dùng dây thừng thô ráp mà trói lại, rồi lại tiếp tục kêu càng thống khổ hơn...... Ban ngày rồi ban đêm, ngày qua ngày, không hề có điểm dừng. Đến mức tỉnh táo cũng đều là một loại xa xỉ.

Lạc Hưu Du bị bệnh nhân trong lúc nổi điên cầm kéo kề vào cổ, bị chiếc ghế nhựa không biết từ hướng nào bay đến đυ.ng trúng vào đầu, cũng bị y tá tâm tình không tốt khinh thường rồi bắt nạt...... Cô phát điên lên để nhớ những người cô có thể nhớ.

Cô không muốn biến thành người giống những kẻ điên đó, vì thế cô liều mạng nói với chính mình, cô không phải kẻ điên, cô không phải kẻ điên, cô không phải kẻ điên.....

Đoạn thời gian đen tối không thấy ánh mặt trời ấy, người cô luôn nhớ tới là bà ngoại, người thân duy nhất của cô. Cô mơ thấy bà ngoại ngồi dưới giàn hoa hướng tay về phía cô mà vẫy, gọi cô:"Tiểu Du Nhi, tới chỗ bà ngoại này.” Mơ thấy ngày biết được tin mẹ mất, bà ngoại thống khổ mà ôm chặt lấy cô, khóc đến thương tâm, nói bên tai cô:"Tiểu Du Nhi không sợ, Tiểu Du Nhi còn có bà ngoại, Tiểu Du Nhi còn có bà ngoại......

“Tiểu tiểu thư?” Như Thanh thật cẩn thận gọi cô.

Lạc Hưu Du lấy lại tinh thần, tự cười trấn an một cái,"Con không việc gì, đi thôi, chúng ta vào trong."

“Được."

Sau khi Lạc Hưu Du tiến vào, liền nhìn thấy người bà ngày đêm nhớ mong đang ngồi ở trước giá thêu, đang chuyên chú mà thêu cái gì đó.

Như Thanh buông đồ đang cầm trong tay, tay chân nhẹ nhàng đi qua, nhẹ giọng nói ở bên tại lão thái thái:"Lão thái thái, lão thái thái?"

Lão thái thái sắc mặt có chút lớ ngớ, nhưng không quên động tác trên tay, trong miệng lẩm bẩm:"Ta thêu cho Sanh Nhi áo cưới, chờ Sanh Nhi đi học về, cho nó xem......

Đôi mắt Lạc Hưu Du nóng lên, hai mắt mơ hồ.

Cô chạy nhanh về phía nơi khác, cố kìm nước måt.

Như Thanh nói:"Lão thái thái gần đây cứ nhắc mãi chuyện thêu áo cưới cho Lan Sanh tiểu thư, tỉnh dậy là liền nói muốn thêu áo cưới, nhưng mà cũng may lão thái thái vẫn nhớ được chút công phu thêu thùa, không dễ dàng làm tay bị thương."

"Dì Thanh, dì đi làm việc trước đi, con ngồi với bà ngoại một lát."

Như Thanh do dự trong chốc lát, gật đầu:"Được. Nếu có việc gì, con lại gọi ta."

“Vâng."

Sau khi Như Thanh đi ra ngoài, Lạc Hưu Du đứng tại chỗ một hồi lâu mới đi tới.

Cô không lên tiếng, chỉ đứng bên cạnh bà ngoại, nhìn bà thêu hoa văn.

Bỗng chốc, cô giống như trở lại thời thơ ấu.

Bà ngoại ôm cô ngồi trên đùi, dẫn cô chọn mẫu thêu, tỉ mỉ trò chuyện. Bà nói, năm đó áo cưới của mẹ không dùng được, bà muốn làm cho Tiểu Du Nhi của bà một bộ áo cưới khác, đợi đến lúc xuất giá sẽ mặc áo cưới bà tự tay thêu để xuất giá......

Lạc Hưu Du nhắm mắt lại, như buồn như cười nỉ non:"Bà ngoại, Tiểu Du Nhi kết hôn rồi."