Chương 45

Dì Dương không kiên nhẫn mà liếc một cái, bỗng dưng ngẩn người, tay run lên, đống hạt dưa trong tay rơi mất một nửa. Bà ta thất thanh:"Lạc Hưu Du?!"

Lạc Hưu Du cười khinh hai tiếng, giọng điệu cố tình:"Ô, dì Dương ơi?"

Dì Dương trong lòng hoảng loạn, vừa nghĩ đến đứa con gái nhìn thì có vẻ vô tội dễ bắt nạt nhưng thật ra không từ bất cứ thủ đoạn nào, bà ta liền nổi hết da gà.

“Biểu, biểu tiểu thư? Cô đã trở lại rồi sao?” Dì Dương bị Lạc Hưu Du nhìn bằng một ánh mắt lạnh băng, tức khắc lúng túng, ăn nói khép nép mà gọi cô là biểu tiểu thư.

Lạc Hưu Du đã lường trước được phản ứng của bà ta, cái bà già này nghĩ đến cũng chỉ là một người ỷ mạnh hϊếp yếu.

Cô nhấp nháy khóe miệng, khuôn mặt lạnh lùng lại có chút bạc bẽo, không thèm để ý tới bà ta, trực tiếp lướt qua mà đi vào.

Dì Dương cúi đầu, không nhịn được mà nuốt nước miếng, đến lúc bà ta ngẩng đầu lên trộm nhìn, không thấy bóng dáng của cô nữa, mới nhẹ nhàng thở ra.

Vừa nhìn thấy bà ta, cô liền cảm thấy trong miệng chính mình tràn ra một thứ mùi vị kinh tởm! Làm cô hận không thể nôn ra!

“Dì Dương, cô ta là ai a? Nhà ta có biểu tiểu thư sao?” Người giúp việc lúc nãy thật cẩn thận hỏi.

Dì Dương đối với những người giúp việc bọn họ luôn luôn không để vào mắt, hận không thể ngồi lên đầu lên cổ bọn họ, chưa khi nào thấy bà ta lại có bộ dạng như vậy?

Dì Dương thấy xấu hổ thật sự, hung hăng liếc xéo một cái,"Đi mà làm việc của cô đi! Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!"

Dứt lời, đem hạt dưa trong tay ném khắp nhà, sau đó quay người lại rồi bước đi rất nhanh.

Cô người giúp việc vừa nhìn vừa nghĩ, đây không phải là đang đi về phía lầu chính sao? Hiển nhiên là muốn đi tìm thái thái hoặc là đại tiểu thu.

Bên kia, Lạc Hưu Du đã tới nơi cần đến rồi.

Lão thái thái lớn tuổi, từ sau khi lão gia qua đời liền dọn ra khỏi lầu chính, ở phía sau xây một cái tiểu viện đơn độc để ở, sau đó mười mấy năm vẫn luôn ở chỗ này.

“Tiểu, tiểu thư?"

"Tiểu tiểu thư, là tiểu thư sao?” Tiếng nói già nua lại khàn khàn, quen thuộc lại xa lạ.

Lạc Hưu Du giương mắt, quả nhiên thấy được một khuôn mặt quen thuộc:"Dì Thanh.

Như Thanh bê chậu nước trong tay khựng lại một chút rồi đánh rơi trên mặt đất, nước mắt theo nếp nhăn nơi khóe mắt trào ra:"Tiểu tiểu thư, thật sự là tiểu thư?"

Lạc Hưu Du khóe mắt hơi ướt, cố gắng nặn ra một nụ cười, đi nhanh lên đón, ôm lấy bà:"Dì Thanh"

Như Thanh nước mắt giàn giụa, tay run run vỗ vỗ lưng Lạc Hưu Du:"Tiểu tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng đã chịu trở lại!"

Lạc Hưu Du trong lòng khó chịu, để cho bà ôm lấy mình mà khóc.

Như Thanh lớn tuổi, khóc như vậy một hồi, thân thể mỏi mệt không ít, Lạc Hưu Du kịp thời dỗ dành bà, mới khiến bà khôi phục một chút.

“Dì Thanh, bà ngoại mấy năm nay khỏe không?"

Như Thanh nghe vậy, mấp máy môi, cuối cùng thở dài, nói:"Lão thái thái mấy năm nay thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, nhiều chuyện cũng đã quên. Nhưng Lạc gia nói nói gì thì nói cũng có vài phần kiêng nể, không dám bạc đãi lão thái thái."

“Bà ngoại...... Mấy năm nay có nhớ tới con không?"

Như Thanh không tiện giấu giếm, nói đúng như sự thật:"Thời điểm hai năm trước, thời gian lão thái thái tỉnh táo vẫn còn nhiều, thường thường hỏi ta tiểu Du Nhi sao không tới, mấy năm sau thì.... - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T Lạc Hưu Du rũ rũ mắt, hiểu được ý của Như Thanh.