Chương 44

Trước mắt, cô cũng gọi là có chút thích hắn.

Nhưng mà, cô cũng không biết, người bạc bẽo như cô đây, một chút thích này sẽ duy trì được bao lâu.

Đối với kiểu đến đâu hay đến đấy như thế này, vòng bạn bè của hai người bọn họ không đυ.ng chạm nhau kỳ thật là chuyện tốt.

Lạc Hưu Du mở di động, sau đó gọi điện thoại cho Cố Đình Chạng vạng.

Lạc Hưu Du đứng trước cửa sau của Lạc gia.

Trước kia khi cô ở Lạc gia, đây là nơi cô hay ra vào. Bởi vì đi lên cửa trước dễ gặp phải Lạc An Tuyết, cô cùng Lạc An Tuyết không hợp nhau, càng chán ghét cực kỳ bộ dáng làm bộ làm tịch của cô ta, nên là có thể không gặp cô ta cô liền không gặp.

Kỳ thật giờ đây nghĩ lại, trước lúc cô mười sáu tuổi, Lạc An Tuyết đối với cô, đều là một bộ dạng chướng mắt, cao cao tại thượng, cô ta tuy rằng cũng thích ngáng chân cô, nhưng cũng không có gì là quá đáng. Rốt cuộc là đã thay đổi từ khi nào đây? Làm Lạc An Tuyết hận không thể nhanh nhanh trừ khử cô?

“Thật sự không cần tôi cùng cô đi vào sao?” Cố Đình không quá yên tâm.

“Không cần. Anh đi vào có ích lợi gì? Tôi có thể tự mình xử lí được."

“Được. Vậy cô cẩn thận một chút, thăm bà ngoại xong thì đi về sớm đi."

“Biết rồi."

Lạc Hưu Du dửng dưng vẫy tay với hắn.

Cố Đình trở lại trong xe, bất giác quay qua nhìn gương chiếu hậu. Cho dù Lạc Hưu Du vẫn giữ thần thái như không có chuyện gì, nhưng hắn vẫn là không nhịn được lo lắng.

Ê?

Cố Đình thấy kỳ lạ, đem đầu thò ra ngoài cửa sổ xe nhìn tới chỗ cách đó không xa.

Một thiếu niên 17-18 tuổi ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà đứng ở nơi đó, nơi đôi mắt đang hướng về chính là Lạc gia.

Cố Đình không nhịn được liền nhìn vài lần thiếu niên này mặt mày thế nào lại có chút quen mắt? Đặc biệt là cặp mắt kia...

Đang trong dòng suy nghĩ, đến lúc hắn tiếp tục nghi ngờ quay lại nhìn, thiếu niên kia đã biến mất. Cố Đình chỉ là ở trong lòng xẹt qua một tia quái dị, người đi rồi, hắn liền không để ở trong lòng.

“Đứng lại!” Người giúp việc gọi cô đứng lại, cầm trong tay cái chổi, dựng mắt trừng trừng,"Cô là ai a? Vào đây bằng cách nào?"

Lạc Hưu Du đánh giá chung quanh một vòng, cuối cùng mới đem ánh mắt đặt ở trên người giúp việc đó.

Lạc gia biến hóa không lớn, nhưng giúp việc thì không biết đã đổi qua mấy lần rồi.

Cửa sau ở gần phòng của người giúp việc, là nơi cho họ ở trong Lạc gia, thấy cô không nói lời nào, người giúp việc cau mày hướng sang bên kia gọi lớn:"Dì Dương! Có người ngoài xông vào!"

Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên quản lý việc ăn ngủ nghỉ của người giúp việc ở Lạc gia từ trong phòng chậm rì đi ra, trong tay cầm một nắm hạt dưa nhỏ, một đầu tóc đen bóng nhìn qua hình như là vừa mới nhuộm, được chải chuốt rất gọn gàng, còn mang hai vật trang sức rất đẹp trên tóc. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T Dì Dương vừa cắn hạt dưa, cũng không thèm để ý nền nhà vừa được quét xong, trực tiếp đem đống vỏ hạt ném xuống đất, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt không kiên nhẫn, đôi mắt vốn dĩ đã không to trông càng có vẻ khắc nghiệt.

“Ai đấy?"

Lạc Hưu Du không nghĩ tới người quen đầu tiên mà cô gặp khi tới Lạc gia lại là bà ta. Một tay cầm chiếc chổi lông gà đi tới, vẻ mặt ta đây vừa bị làm phiền rất khó chịu.

“Dì Dương, dì xem, chính là cô ta!"