Chương 8

“Ha ha.”

Cho tới bây giờ Lạc Hưu Du vẫn không yên tâm đối với con rắn độc này

Nói thật, không ai nguyện ý bị người khác thấy tình cảnh lúc chính mình chật vật nhất hèn mọn nhất, ngay cả Lạc Hưu Du cũng không muốn, cho nên việc cô bị tên khốn này đuổi gϊếŧ sau khi trốn khỏi bệnh viện tâm thần là điều có thể hiểu được, nhưng có thể hiểu được không có nghĩa là cô sẽ không mang thù.

“Ôi, ta vẫn luôn cho rằng chuyện này đã qua đi, không phải sau đó ta cũng cho người trả thù lại rồi hay sao?

Lạc Hưu Du trợn mắt khinh bỉ nói: “So với làm cho chú mất chút tiền, tôi càng muốn chọc một đao ngay vào tim chú hơn!”

Chỉ là thực đáng tiếc, tên khốn này vẫn luôn rất cẩn thận, cô cũng chỉ có thể ở sinh ý nào đó bắt chẹt ổng một phen, làm tên đó tổn thất hơn một tỷ, nhưng so với tên đó mà nói, nếu thêm một số không phía sau thì cũng chỉ như hạt bụi mà thôi.

Tưởng tượng đến tình cảnh chính mình 5 năm trước, khi đó mình thê thảm đến không một xu dính túi như vậy, mẹ nói còn phải đối phó với sự đuổi gϊếŧ của tên khốn này, Lạc Hưu Du liền muốn lập tức đâm cho tên đó mười tám nhát đao!

Lạc Hưu Du không muốn tiếp tục nói chuyện với ông, tên khốn này làm bộ làm tịch nói chuyện làm cô muốn ói ra!

“Rốt cuộc có chuyện gì, nói đi!”

“À, cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn nhắc nhở cô, anh trai của cô có vẻ như muốn đào góc tường nhà cô đấy.”

Lạc Hưu Du nhíu nhíu mày, sau đó mới phản ứng lại đây hắn nói “anh trai” là vị nào, lập tức tức giận mắng: “Làm ơn đừng dùng từ anh trai để chỉ kẻ thù của tôi, làm người nghe xong muốn đánh chú một trận.”

“A, được thôi.”

Lạc Hưu Du lại kinh bỉ nói: “Hắn là em trai mà chú vẫn muốn tìm kiếm sao?”

Nam nhân im lặng một lát, sau đó cười, chỉ là miệng lưỡi không quá thân thiện nói: “Có lẽ ta đã từng nói qua, ta không có em trai.”

“Ồ, phải không? Xin lỗi, tôi không nhớ rõ, nhưng mà lần này tôi sẽ nhớ kỹ.” Không sai, Lạc Hưu Du cô chính là người lòng dạ hẹp hòi, cô chính là cố ý làm ông cảm thấy ghê tởm.

Người đàn ông khàn giọng, một hồi lâu sau mới bật cười, có lẽ là do cô đã tức giận.

“Những người có thể trở thành đối thủ của tôi đầu óc đương nhiên không ngu xuẩn.” Hắn lạnh lùng nói.

Ồ. Lạc Hưu Du biết rõ điều này.

Xem ra người “Anh trai” này của cô đúng thật là đang đi tìm hắn nhỉ.

Dù gì cũng không khó đoán được, chung quy dùng thủ đoạn rắn độc này, em trai ngoài giá thú kia của hắn sớm đã bị hắn chèn ép đến không còn chút sức lực nào để làm mưa làm gió, tên kia, cũng chẳng phải kẻ ngốc, tự nhiên biết nên tìm đến ai để hợp tác.

“Vậy thì anh có ý gì? Cộng sự của tôi.” Lạc Hưu Du cười hỏi: “Hắn là người thông minh, nhưng tôi nghĩ, anh cũng không phải là kẻ ngu si nhỉ.”

“Ha, chắc chắn rồi, chúng ta là đối tác phù hợp nhất.” Người đàn ông cười khẽ: “Tôi là người có nguyên tắc, sẽ không phản bội bằng hữu của mình, chẳng qua là tình hữu nghị nên tôi nhắc nhở cô một chút, nghe nói dạo gần đây cô một mình rời khỏi Thiên Thành đi đến Ninh Hải? Vậy cô phải cẩn thận chút.”

Trong lòng Lạc Hưu Du biết hắn có lẽ đang cố ý nhắc nhở cô điều gì đó, một vài suy nghĩ lướt qua trong tâm trí, tràn đầy ý cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng mà anh yên tâm trước khi tôi tự tay đâm một nhát dao lên người anh, tôi sẽ không chết trước đâu.”

“Ha, tốt nhất là như vậy, nhưng mà nguyện vọng của cô có lẽ không có khả năng thành hiện thực.”

“Ai biết được?” Lạc Hưu Du nói: “Tương lai còn dài đấy, tôi nắm bắt cơ hội nhất định sẽ cho anh nếm thử mùi chua chát nhất.”

“Ơ.” Người đàn ông làm bộ làm tịch giọng điệu than thở: “Tìm cô trò chuyện đúng thật là dễ bị tổn thương, Lạc, lòng dạ của cô thật hẹp hòi.”