Chương 1: Hội sở Mị Sắc

Nghê Thành là mảnh đất phồn hoa náo nhiệt của đất nước, tại trung tâm thành thị, trên các con phố xen kẻ vô số toà building, ngoài các tòa nhà của những tập đoàn lớn, trung tâm thương mại ra thì nơi đây phổ biến nhất chính là nhà hàng - khách sạn bởi cả nước không ai không biết, thậm chí là bè bạn quốc tế đều biết Nghê Thành chính là điểm du lịch lý tưởng nên đến một lần trong đời. Do đó, không quá khó hiểu khi trên không ít lô đất mặt tiền được đầu tư xây dựng khá nhiều khách sản nghỉ dưỡng, nhà hàng đặc sản.

Khách sạn năm sao, sáu sao ở đây cách một hai con phố là có, thậm chí là kế bên hay đối diện. Nhưng giới hào môn thực thụ, biết hưởng lạc đến Nghê Thành sẽ không dừng chân ở những nơi "tầm thường" như thế, mà sẽ đổ xô đến Mị Sắc.

Mị Sắc không được xây dựng ở gần những giao lộ hay mặt tiền thuận lợi để đẩy mạnh tiêu thụ, mà ăn sâu bén rễ ở một vị trí khá hẻo lánh.

Không thể xây dựng trên một mảnh đất thuận lợi không phải vì chủ nhân nơi đây không có khả năng, mà ngược lại vì tính chất hoạt động mà nơi đây mới được chọn làm chỗ "kinh doanh". Nhưng vị trí kín đáo không có nghĩa là nó sẽ bình dân, tương phản, nơi đây còn là nơi ăn chơi xa xỉ nhất Nghê Thành.

Khung viên Mị Sắc là một vườn hồng cổ rộng hơn 20000 mét vuông, nhìn sơ qua hoa cỏ mộc um tùm, nhưng xem kỹ lại sẽ thấy kết cấu nghệ thuật phương Tây thời cận đại. Chính giữa mảnh đất là hội sở năm lầu, bảng hiệu thϊếp vàng, nguy nga tráng lệ.

Bước vào bên trong, đạp trên đá hoa cương bóng loáng ánh kim tiền đều là những cá nhân có giá trị con người xa xỉ. Riêng nhân viên phục vụ ở đây, cả nam lẫn nữ, tùy tiện chọn một người, vừa liếc mắt qua cũng sẽ cảm thấy người này sở hữu nhan sắc còn vượt xa tiểu hoa đán hạng A hay tiểu thịt tươi đang hồng của giới giải trí.

Không cần ăn mặc bại lộ, không cần cảnh tượng quá kí©h thí©ɧ, chỉ cần nhìn nam phục vụ ân cần chăm sóc quý bà, tiểu thư hào môn, nữ phục vụ đứng bên cạnh thiếu gia, quý tổng hờ hững e lệ, đủ để xác định nơi đây chính là điểm mua bán "rượu thịt" cao cấp.

Những người xuất hiện ở trong hội sở này, nếu không phải là những người "chịu đùa giỡn" thì chính là những kẻ có thân phận hơn người, muốn đi đùa giỡn người khác. Trong những vị khách phi phú tức quý, ở mỗi tầng lầu lại phân ra cấp bậc khác nhau. Tầng càng cao đại biểu thân phận càng tôn quý.

Ở tầng bốn của hội sở, bởi vì giới hạn thân phận cùng thời gian còn có chút sớm mà người ở tầng này cực kỳ hiu quạnh. Trong khoảng không gian trống vắng ấy, một bóng hình rực rỡ như hồng mai in trên nền tuyết trắng, nhàn tản đứng dựa vào lan can.

Bàn tay mền mại chưa từng dính xuân thủy, năm ngón tay ngọc cốt thon dài đáp lên thanh vịn màu nâu gỗ, càng tương phản lên nét uyển chuyển cùng làn da trắng sứ của chủ nhân. Một tay khác cầm cốc thủy tinh, rượu trong cốc đỏ thẳm sóng sánh như màu của tà váy. Váy đỏ ren đen kiêu kỳ, mái tóc xoăn nhẹ rợn sóng màu hạt dẻ đồng sắc điệu với đôi con ngươi lộng lẫy. Nhìn qua, vị này tựa như nữ vương bệ hạ, nhưng xem kỹ cô chỉ là một thiếu nữ.

Gương mặt xinh đẹp tinh khôi lại non nớt, cô giống một tiểu công chúa hoàng gia đáng yêu, bảy phần kiêu sa, ba phần kiêu ngạo, tự tin lại có chút ương ngạnh hơn là một nữ vương thành thục. Chỉ là đôi mắt phượng của thiếu nữ lại tràn ngập tản mạn, lạnh lùng thâm trầm không giống như ngũ quan tinh xảo cùng độ tuổi chưa đủ thành niên của cô.

Thiếu nữ tùy ý ỷ vào lan can, hơi liễm mắt quan sát lầu dưới. Phía dưới cũng không có nhiều người, có lẽ một phần là vì tính chất nơi đây, một phần khác vì hiện tại chỉ mới xế chiều nên các hoạt động ăn chơi không diễn ra sôi nổi.

Cô chậm rãi thưởng thức ly rượu trong tay, tư thái giống như chờ đợi cái gì đó.

Không để thiếu nữ chờ quá lâu, trong đôi con ngươi xinh đẹp như sao trời xuất hiện hai thân ảnh. Qua cách ăn mặc, có thể xác định người đi phía trước dẫn đường là nhân viên của hội sở, còn người phía sau thì không phải. Nhưng thiếu niên đi ở đằng sau cũng chẳng có chút gì giống thiếu gia ăn chơi trác táng thích chạy đến những nơi hưởng lạc dung tục.

Một thân giáo phục vẫn chưa cởi bỏ, bóng lưng đĩnh đạc cao gầy, mái tóc đen nhánh chảy vuốt gọn gàng, sóng mũi cao thẳng, hai cánh môi anh hồng mỏng lạnh, sườn mặt tuấn mỹ tuyệt luân.

Tầm mắt của thiếu nữ chăm chú nhìn thiếu niên, trong mắt chứa đựng hàn quang lạnh lẽo cùng nồng đậm ác ý trêu đùa.

Có lẽ ánh mắt của cô quá "nóng rực", thiếu niên nghiêng đầu nhìn lên, rơi vào đáy mắt của hắn là một công chúa điện hạ cao quý bước ra từ những thế kỷ trước.

Gương mặt minh lệ đó làm những ký ức xa xôi như những tấm gương đã vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ bỗng nhiên xuất hiện chồng chất trong tâm trí thiếu niên. Đáy mắt phẳng lẳng trong trẻo như mặt nước Tây hồ ám xuống, nhưng cũng chỉ là chút thay đổi nhỏ nhặt không đáng nói đến, mặt ngoài thiếu niên vẫn không lộ ra chút dị thường, quay đầu đi theo người dẫn đường phía trước, biến mất sau góc ngoặc.