Quyển 2 - Chương 15

"Choang ——"

Điện thoại mới mua lại bị rớt xuống đất.

Dương Lộ vội vàng nhặt lên, "Sư phụ, anh sao vậy?"

Người đàn ông thô bạo giật lại điện thoại, ấn dãy số quen thuộc đến tận tim kia.

Đối phương vẫn đang trong cuộc trò chuyện.

Ánh mắt hắn hơi tối lại, quay đầu gọi cho Tạ Diêu Hoa.

Kết quả như nhau.

Không thích hợp.

Chẳng lẽ thật sự giống như lời mẹ Phó?

Một người là anh em từ nhỏ đã quen biết, một người là bạn gái mình yêu thương quyến luyến, hắn hoàn toàn không thể tin được hai người này thế nhưng ——

Không, có lẽ là hiểu lầm!

Hắn liều mạng thuyết phục bản thân, nhưng đáy lòng u ám không tự chủ được mà lan tràn ra ngoài.

Bởi vì Phó Hi đột nhiên nhớ lại Tạ Diêu Hoa từng đùa một câu.

"Lão đại, nếu mà anh không chịu quý trọng chị dâu, thì sẽ bị người khác cướp đi đấy."

Ngay lúc đó, Tạ Diêu Hoa đỉnh đạc mà ôm bả vai Lâm Lang, hai người thoạt nhìn rất thân mật khăng khít. Hắn cũng không hề để ý, sau khi Lâm Lang cùng hắn hợp lại một đoàn anh em này chơi với nhau rất thân, hắn còn lo lắng bọn họ sẽ không thích Lâm Lang, nhưng kết quả như vậy hiển nhiên là đại vui mừng.

Nhưng hắn không ngờ lời nói của Tạ Diêu Hoa là có ẩn ý, rắp tâm hại người!

Phó Hi mặt mày vô cảm đẩy ra đám người, tìm tòi từng gương mặt của những người qua đường.

Bởi vì một nữ thành viên thân thể không khoẻ, bọn họ kết thúc chuyến đi sớm hơn một ngày, địa điểm đi xuống cũng ở Sân bay Vân Hồng.

Nếu không phải như vậy, hắn căn bản không có cách nào tưởng tượng hậu quả!

Một đám người hai mặt nhìn nhau, không rõ bang chủ tại sao vừa nãy còn nói cười vui vẻ giờ đột nhiên lại trở nên âm trầm? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

Ngay cả Dượng Lộ luôn vô ưu vô lự cũng trở nên bất an.

Mười phút sau, Phó Hi đang điên cuồng tìm người bỗng nhiên dừng bước.

Hướng 12 giờ, đứng một cô gái mảnh khảnh cao gầy.

Một bộ váy dài phong cách Bohemian màu lam khổng tước, trên tay và cổ mang lên trang sức tinh xảo loá mắt, tựa như người mẫu duy mỹ từ trong hoạ báo* bước ra, một sườn mặt đủ để nháy mắt hạ gục chúng sinh.

*báo có nhiều tranh ảnh, in trên giấy dày và đẹp.

"Wow, em gái này đẹp như vậy là muốn nghịch thiên luôn sao?"

Trong đội ngũ có người không nhịn được kinh ngạc cảm thán.

Sau đó bọn họ kinh ngạc nhìn bang chủ nhà mình đột nhiên chạy lên, một tay đem người ôm vào trong lòng, làm như trân bảo mất đi đã tìm lại được mà không ngừng hôn cô ấy.

Mọi người ngốc luôn rồi.

Bang chủ cùng Dương Lộ chẳng lẽ không phải một đôi sao?

Trong trận du lịch này, đôi CP thầy trò Phó Hi cùng Dương Lộ này chính là tiêu điểm chú mục của mọi người, nên bọn họ vẫn luôn trêu ghẹo hai người.

Phó Hi nói bản thân sớm đã có bạn gái, đoàn người mới không tin đâu, rốt cuộc hắn cưng chiều Dương Lộ như vậy, có lẽ là da mặt mỏng, ngượng ngùng nói toạc ra mà thôi. Mà Dương Lộ thì sao, tuy rằng thề thốt phủ nhận, nhưng vết đỏ ửng trên mặt làm sao có thể giấu được "hoả nhãn kim tinh" của mọi người?

Ánh mắt mọi người bắt đầu trở nên vi diệu.

Dương Lộ nan kham cắn môi.

"A! Anh là ai! Đồ biếи ŧɦái! Mau thả tôi ra!"

Cô gái bị Phó Hi ôm lấy kia đột nhiên giãy dụa, đối với người tới tay đấm chân đá.

Phó Hi ngây dại.

Hắn cho rằng bản thân mình nghe lầm?

Lâm Lang thuận thế thoát khỏi hắn, che ngực lại, sắc mặt tái nhợt, một bộ kinh hồn chưa định, chật vật giống như vừa mới gặp phải cường đạo.

"Lâm Lang, em... em làm sao vậy?"

Phó Hi trước hết phát hiện sự dị thường của cô, theo bản năng định cầm tay cô.

Cô gái bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, xoay người chạy ngay.

Phó Hi đương nhiên muốn đuổi theo.

Hành khách ở sân bay trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người "tôi chạy anh đuổi", không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Phó Hi mắt thấy đã sắp đuổi kịp, nhưng dưới chân Lâm Lang đột nhiên đổi hướng, một đầu chui vào lòng của người nào đó, ôm chặt lấy eo hắn, giọng nói bởi vì sợ hãi mà trở nên nghẹn ngào, "A Hoa, phía sau có tên biếи ŧɦái luôn đuổi theo em! Hồi nãy hắn còn hôn em nữa, quả thực là bệnh tâm thần!"

Biếи ŧɦái?

Bệnh tâm thần?

Đây là một trò đùa dai mới?

Đầu óc Phó Hi loạn thành hồ nhão.

Hắn không rõ tại sao Lâm Lang lại coi hắn như là hồng thủy mãnh thú*, còn giả bộ như không quen biết hắn! Bọn họ rõ ràng là người thân mật nhất mà!

*Con mãnh thú và dòng nước lũ, ví với tai họa ghê gớm, đáng sợ.

Cô gái sợ hãi đến tròng mắt run rẩy, hiện lên một tầng nước mỏng, dáng vẻ cố nén nước mắt khiến Tạ Diêu Hoa đau lòng không thôi, hắn vội vàng xoa đầu cô, "Không có việc gì, có anh ở đây rồi, Lang Nhi đừng sợ."

Lâm Lang rầu rĩ lên tiếng, đem mặt vùi vào ngực hắn, thậm chí cũng không muốn quay đầu nhìn tên "biếи ŧɦái" đối với cô hết hôn lại ôm kia lần nào.

Một màn này làm đôi mắt Phó Hi đau đớn thật sâu.

Tình huống của Lâm Lang rõ ràng không thích hợp.

Cho nên "chủ mưu" chỉ có thể là tên Tạ Diêu Hoa có được năng lực độc lập tự hỏi kia!

Cậu trai 21 tuổi này có gương mặt thanh tú, ánh mắt trong veo, tựa như ánh mặt trời tươi đẹp sạch sẽ, nhưng bây giờ hắn ta đang làm trò trước mặt mình, ôn nhu mà ôm chị dâu trên danh nghĩa của hắn ta!

Phó Hi cố ép bản thân bình tĩnh, nhưng lòng đố kị kịch liệt thiêu đốt, hận không thể tiến lên xé nát gia hoả mặt người dạ thú này ra!

"Anh có chút việc muốn nói chuyện với hắn, giờ em ở bên này chờ anh, đừng đi đâu hết." Tạ Diêu Hoa trấn an vật nhỏ đang kinh hoảng, dẫn đầu đi ra bên ngoài.

Phó Hi nhấc chân đuổi kịp, lại do dự một lát, quay đầu nhìn về phía Lâm Lang. Đối phương không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp không trang phấn kia ngẩn ra một chút, chợt lạnh nhạt xoay người, tựa hồ liếc hắn một cái cũng cảm thấy dơ bẩn.

Hắn nhấp nhấp môi mỏng.

"Tôi nghĩ cậu tốt nhất nói cho tôi một lời giải thích hợp lý, Lâm Lang là bạn gái của tôi." Phó Hi lạnh nhạt liếc Tạ Diêu Hoa, "Cậu đừng nói với tôi, cậu yêu phụ nữ có chồng."

"Anh đều thấy rồi, không phải sao?" Tạ Diêu Hoa lại rất dứt khoát thừa nhận, khí thế một chút cũng không thua hắn, "Ở trước lúc cô ấy chưa kết hôn, tôi đều có quyền lợi theo đuổi cô ấy. Tôi cũng đã sớm nói qua, nếu anh không biết quý trọng cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay."

Tâm thần của Phó Hi bị lời này của hắn làm cho nhịn không được rùng mình, cắn chặt răng, "Tôi không quý trọng cô ấy chỗ nào?"

"Oh, chứng cứ."

Điện thoại của Tạ Diêu Hoa còn giữ lại tấm ảnh kia của hắn cùng Dương Lộ.

Phó Hi cau mày giải thích, hắn chỉ coi Dương Lộ như là em gái của mình, thấy em ấy đơn thuần đáng yêu nên không tự giác thân mật một chút, này thực quá phận à?

Tạ Diêu Hoa cười nhạo một tiếng, "Anh nói người phụ nữ này đơn thuần đáng yêu? Vậy anh lại có biết hay không, buổi tối hôm đó tại hội gặp mặt, Lâm Lang triệu tập anh em bọn tôi xin giúp đỡ, muốn làm một bất ngờ trong ngày sinh nhật cho anh, cô ấy một mình đi tìm anh, đã xảy ra chuyện gì?"

"Sao có thể khéo tới vậy, có người cho cô ấy chìa khoá căn phòng của anh, nhưng chờ ở bên trong lại là một người đàn ông xa lạ xấu xí, mà khi cô ấy sợ hãi, muốn cầu cứu thần hộ mệnh của cô ấy, điện thoại của anh lại cố tình tắt máy chứ?"

"Cậu nói cái gì?!" Phó Hi túm lấy cổ áo của hắn, tròng mắt đỏ ngầu, "Lâm Lang cô ấy bị sao vậy?"

Tạ Diêu Hoa bị hắn lay đến đầu óc sắp ngất đi, thở hổn hển một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, "Anh yên tâm, tôi đuổi tới đó, đã tẩn xong thằng đó rồi. Chẳng qua Lâm Lang, cô ấy hiển nhiên không muốn nhớ lại ác mộng đêm đó, cho nên —— cô ấy mất trí nhớ, hoàn toàn đuổi anh đi mất rồi."

Phó Hi loạng choạng một cái, mặt cắt không còn một giọt máu.

Cô ấy đã quên mình?