Chương 1: Cùng sư tôn rơi xuống hang đá

Diệp Trùng mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng đá kín mít, có ánh sáng từ trên cao chiếu vào nhưng bị cây cối rậm rạp chắn ngang, giống như đáy của một cái giếng kỳ dị, dốc xuống lối vào rất hẹp, nhưng đáy rất rộng. Đây chính là nơi hắn vừa ngã xuống, trên căn phòng đá vẽ một số bức bích họa kỳ lạ, hắn không biết có phải là nguyên nhân của những bức bích họa này hay không, hắn phát hiện mình không thể sử dụng bất kỳ pháp lực nào.

Cách đó không xa có một chiếc giường đá dựa vào tường, trên giường có một bóng người màu trắng quen thuộc đang nằm, đó chính là người hắn tìm kiếm đã lâu.

“Sư tôn!” Hắn thăm dò gọi người trên giường, đối phương tựa hồ cũng đáp lại, nhưng thanh âm rất yếu, nghe không rõ hắn nói cái gì, Diệp Trùng liền đứng dậy đi tới.

Sau khi đi đến gần, hắn mới phát hiện có điều gì đó không đúng, người trên giường có khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, đôi môi đỏ mọng, chiếc cổ thon dài, mái tóc dài được trâm ngọc buộc lên có chút rối tung.

Tới gần, hắn mới phát hiện vừa rồi sư tôn không có đáp lại hắn mà là khó chịu rêи ɾỉ.

Diệp Trùng lúc đầu cũng không nghĩ nhiều, hắn cho rằng sư tôn có lẽ chỉ là sốt cao, nhưng sau khi tìm khắp người cũng không tìm được thuốc nào có thể trị được bệnh, đành phải quay sang nghiên cứu tình hình nơi này, muốn xem có biện pháp đem Sư tôn ra ngoài không.

Nhưng nghiên cứu một hồi, hắn vẫn không tìm được, ở đây không dùng được pháp lực, cũng không có công cụ gì có thể dùng, hiện tại hắn chỉ như một người bình thường, không thể leo lên được , vì vậy hắn đành phải trở lại bên giường đá, vẻ mặt lo lắng nhìn người trên giường, vỗ vỗ bả vai y: "Sư tôn, người có khỏe không?"

Đối phương phát ra một tiếng rêи ɾỉ khó chịu, mí mắt khẽ động như muốn mở ra, Diệp Trùng lập tức đưa tay đỡ y dậy, lúc này mới phát hiện thân hình sư tôn gầy hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Hắn lấy túi nước duy nhất còn lại trên người ra, siết chặt quai hàm của Sư tôn để cố gắng cho y uống nước.

Nhưng người đang mê man dường như không uống được nhiều, nước đưa cho y có một nửa trượt xuống theo khóe miệng của y đến cổ, cuối cùng thấm vào vạt áo, y phục và thắt lưng của y có chút lỏng lẻo, làn da nhợt nhạt. Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trùng có chút hít thở không thông.

Diệp Trùng có chút căng thẳng, hắn lo lắng sư tôn bị thương ở chỗ nào, nhưng hắn nhìn xung quanh, quần áo của sư tôn vẫn nguyên vẹn, chỗ nào cũng không thấy vết thương.

Sư tôn vốn là mang hắn đi tu luyện, tìm kiếm dược vật cần thiết để đột phá kim đan, nhưng khi hắn muốn đi dạo trong rừng một chút, đột nhiên phát hiện sư tôn biến mất, hắn tìm đi tìm lại tìm rất lâu. Không cẩn thận rơi xuống chỗ này và sau đó tìm thấy sư tôn đang bất tỉnh.

Bây giờ hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, đang tự hỏi liệu sư tôn có bị loại côn trùng độc đó cắn không?

"Sư tôn, sư tôn? Người làm sao vậy?"

Người dựa vào trong ngực hắn khó khăn nhúc nhích mí mắt, vừa mở mắt ra liền nắm lấy cổ tay Diệp Trùng, lực trong tay rất nặng, chạm vào làn da trần trụi, lúc này toàn thân run lên.

"Trùng Nhi..."

"Sư tôn? Người rốt cục tỉnh, xin hãy nói cho ta biết người xảy ra chuyện gì?"

Phúc Ngọc Sơn nhìn y thật sâu với hàng ngàn cảm xúc, thật khó để biết được người này đang suy nghĩ chuyện gì.

Đột nhiên hắn đẩy Diệp Trùng ra, giơ tay cắn vào tay mình, sau đó dùng máu của mình vẽ một trận pháp trên giường đá, trận pháp hoàn thành sau, Diệp Trùng cảm giác được pháp lực của mình đã hồi phục, hắn rất vui vẻ, kinh ngạc nói: "Sư tôn, ta hồi phục rồi, ta mang người rời đi."

Phúc Ngọc Sơn nhìn hắn không nói lời nào, để hắn cõng y trên lưng và nỗ lực không cần thiết.

Diệp Trùng cõng sư tôn mình trên lưng, phát hiện mình không thể sử dụng pháp lực, nhưng sau khi để sư tôn xuống, hắn lại hồi phục, có thể ra ngoài rất dễ dàng.

Hắn lo lắng trở lại bên giường đá: "Sư tôn, chuyện gì xảy ra vậy."

Phúc Ngọc Sơn nắm chặt lấy vạt áo, hô hấp so với trước đây nhanh hơn một chút, nhìn đồ đệ của mình đi đến gần liền khó khăn lui về phía sau, sắc mặt nhất thời bắt đầu đỏ bừng.

Thấy đồ đệ sắp đi tới, hắn nhỏ giọng nói: "Đừng tới, Trùng nhi... Trùng nhi" hắn chậm lại giọng nói: "Nghe sư phụ, ta không thể rời đi, ngươi mau đi đi,trận pháp này chỉ có thể tồn tại trong một khắc"

"Làm sao ta có thể bỏ lại sư tôn một mình?" Diệp Trùng nghiêm túc hỏi: "Sư tôn, người trúng độc gì vậy? Bây giờ ta đi tìm dược thảo giải độc cho người, ta nhớ nơi này có rất nhiều dược."

Sư tôn của hắn dù có hy sinh bản thân cũng muốn hắn đi, Diệp Trùng hắn nhất định phải cứu bằng được sư tôn.

Phúc Ngọc Sơn lắc đầu, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, khó chịu quỳ xuống giường, búi tóc rơi ra, tóc đen xõa xuống, lưng ưỡn cao, cổ họng phát ra tiếng nức nở, giống như vô cùng đau khó chịu.

Diệp Trùng lo lắng, hắn đi tới muốn đỡ sư tôn, lại bị sư tôn đẩy ra, đối phương từ trong cổ họng phát ra tiếng yếu ớt trách mắng: "Cút!"

Nói là "cút" nhưng thanh âm lúc này của sư tôn lại giống như cầu xin người bên cạnh đừng đi.

Y đẩy đẩy nhưng không đẩy được Diệp Trùng ra, vì lúc này y thật sự không còn chút sức lực nào.

Diệp Trùng bất ngờ bị y nắm lấy cổ tay, kéo ngã xuống giường, sau đó Phúc Ngọc Sơn đè lên người hắn và hôn lên môi hắn.