Chương 2: "Sư tôn, ngươi tự mình động, hảo sao?"

Diệp Trùng có chút sửng sốt, lấy tay che miệng, không thể tin nhìn người đang đè trên người mình: "Sư ... Sư tôn?""Trùng nhi, vi sư là trúng hoan độc, loại độc này tên là Nhạn Quy Khứ. Ngươi đừng quản ta nữa , đi đi, về tông môn tìm người đến giúp vi sư mang thi thể đi. Đêm giao thừa hãy đi thăm vi sư …". Vừa nói, hắn vừa đặt tay lên mặt Diệp Trùng, ánh mắt hoài niệm khó có thể che giấu, đầu ngón tay chạm vào mặt đồ đệ.

Diệp Trùng quá bất ngờ trước loại độc trong cơ thể sư tôn nên nhất thời không để ý đến ánh mắt của y.

Nhạn Quy Khứ là một loại hoan độc nổi tiếng không có thuốc giải, nhưng rất ít người sẽ chết bởi độc này vì chỉ cần cùng người khác hoan ái là có thể giải độc.

Sau khi Diệp Trùng đến thế giới này, hắn đã quyết định cả đời này sẽ thanh tâm quả dục, nhưng người trước mắt này lại là sư tôn đã chăm sóc hắn hơn mười năm.

Là người đối tốt với hắn nhất trong thế giới này. Là người dù có chết cũng muốn hắn sống tốt, làm sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn người này chết ngay trước mắt mình.

Hắn chỉ do dự trong một giây, sau đó liền đưa ra quyết định trong lòng.

Y nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Phúc Ngọc Sơn để người ngồi thẳng dậy, mặt đối mặt với hắn: "Sư tôn, hãy nghe đồ nhi nói."

Thân thể Phúc Ngọc Sơn càng lúc càng nóng, hơi thở hắn thở ra giống như phát hoả, sắc mặt càng lúc càng đỏ bừng, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà cởi y phục trên người ra hướng về phía thân thể của Diệp Trùng.

"Đi... ưʍ..."

Diệp Trùng trong lòng khẽ động, đem người ôm vào trong ngực, chỉ nghe thấy người trong ngực kêu rên một tiếng.

"Sư tôn, ta biết cách giải độc của Nhạn Quy Khứ, người cũng biết, đúng không?".

Người trong ngực y khẽ cứng đờ một chút.

Diệp Trùng đưa tay vuốt ve lưng của y, ôn nhu nói: "Đây đều là vì giải độc, sư tôn đừng sợ, giải độc xong, người vẫn là sư tôn của ta, ta vẫn là đồ đệ của người, chuyện phát sinh hôm nay cũng sẽ không có người khác biết."

Ý nghĩ của Diệp Trùng đã thể hiện rất rõ ràng. Phúc Ngọc Sơn mím chặt môi, trong lòng tràn đầy suy nghĩ, khóe miệng mấp máy, nhưng vẫn là đưa ra lựa chọn cuối cùng: "Không thể... chúng ta... là... sư đồ... Trùng nhi".

"Sư tôn, không có việc gì, chúng ta là sư đồ với việc ta giúp người giải độc không liên quan, người không cần lo lắng, hết thảy giao cho đồ nhi là được."

Tâm trí Phúc Ngọc Sơn hiện giờ rất rối loạn, mặc dù y có thể nghe thấy giọng nói của Diệp Trùng nhưng y dần dần không thể hiểu nổi đối phương đang nói gì.

Y theo bản năng cọ cọ vào người có thể làm y dễ chịu một chút.

Diệp Trùng để người tựa vào trong lòng ngực, cởϊ áσ ngoài của mình trải lên giường đá, sau đó đặt người trong vòng tay mình lên đó, khi y đưa tay cởi thắt lưng của sư tôn, y còn chần chừ một lúc, nhưng cũng chỉ là một lúc.

"Xin lỗi…sư tôn!"

Nói xong, hắn kéo thắt lưng của y, nhẹ nhàng giật một cái, l*иg ngực trắng ngần xuất hiện trước mắt hắn.

"Ưm….Trùng nhi!"

Thấy y thống khổ như vậy, Diệp Trùng cúi người xuống hôn lên môi y, một tay vuốt ve eo và lưng y, thành thục trêu chọc du͙© vọиɠ của đối phương.

Hắn biết như vậy lát nữa sẽ khiến sư tôn bớt đau, một tay khác thăm dò vào quần của y.

Phúc Ngọc Sơn nằm trên giường chịu sự tra tấn của hoan độc cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn vô thức vươn tay ôm lấy cổ Diệp Trùng để làm sâu thêm nụ hôn này. Hắn cũng vô thức dang rộng chân ra tiếp nhận sự trêu chọc của y.

Diệp Trùng sờ soạng một hồi, cảm thấy tiểu huyệt đã hơi ẩm ướt, liền giúp y cởϊ qυầи ra, sau đó đứng dậy bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình, nhưng người nằm trên giường có chút chịu không nổi, chống người dậy bò về hướng Diệp Trùng , cuối cùng Diệp Trùng chỉ cởi xong mỗi chiếc quần của mình.

Diệp Trùng giơ tay ôm người vào lòng, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn áp vào bụng dưới của Phúc Ngọc Sơn, nhưng hắn không vội vã đi vào.

Dươиɠ ѵậŧ dưới hạ thân tuy đã cương cứng đến sưng tấy nhưng hắn vẫn có thể dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn người trong lòng, cảm nhận được sự nôn nóng của đối phương, hắn vươn ngón tay thăm dò vào hậu huyệt của y. Nhẹ nhàng xoa xoa: "Sư tôn yên tâm, trước mở rộng ra một chút, nếu không lát nữa người sẽ bị đau."

Đối phương hiển nhiên là nghe không hiểu, cũng không muốn phải đợi thêm nữa.

Phúc Ngọc Sơn không ngừng vặn vẹo cơ thể.

Diệp Trùng cũng hết cách, hắn không còn cách nào khác ngoài việc một tay ôm chặt lấy y không cho y động, một tay khác tiếp tục mò xuống hậu huyệt của y, hắn đút ngón tay thứ nhất vào.

Khoảnh khắc ngón tay hắn đi vào, người đang giãy giụa vặn vẹo trên người hắn lập tức trở nên thành thật, thân thể run lên, nhẹ nhàng kêu một tiếng "ưm" nhưng lại khiến Diệp Trùng trong lòng ngứa ngáy.

Diệp Trùng phát hiện không chỉ thân thể, mà trong lòng hắn hình như cũng có chút cảm giác.

Bôi trơn một hồi, Diệp Trùng lại cho thêm một ngón tay vào, bên trong quá chặt, cứ như vậy vận động một lúc, người trên người hắn lại bắt đầu không an phận, có lẽ là do y cảm thấy ngón tay trong cơ thể không đủ để giải tỏa cơn thống khổ do hoan độc gây ra.

Thấy bộ dạng này của Phúc Ngọc Sơn, Diệp Trùng chỉ đành đặt y nằm sấp trên giường, tư thế này đi vào sẽ dễ chịu hơn một chút, sư tôn cũng sẽ không đau quá.

Diệp Trùng để mông Phúc Ngọc Sơn nâng cao lên một chút, đặt dươиɠ ѵậŧ có kích thước cực lớn của mình ma sát vào bên ngoài hậu huyệt của y, cọ xát một lúc thì được dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ hậu huyệt của sư tôn y bôi trơn thêm.

Hắn ôn nhu dỗ dành nói: "Sư tôn, lát nữa sẽ đau một chút, hãy cố chịu đựng chút, đừng sợ, nếu như đau không chịu nổi, người có thể cắn ta đánh ta, nhưng người không được cắn lưỡi của chính mình, hiểu không? "

Trán Phúc Ngọc Sơn đã lấm tấm mồ hôi, y trông có vẻ hơi mê man như thể y không hiểu đối phương đang nói về cái gì.

Diệp Trùng thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, sau khi cảm thấy cũng đủ liền đút hai ngón tay vào trong miệng sư tôn, phòng ngừa lát nữa y cắn phải lưỡi, sau đó hướng nhiệt khí của mình vào hậu huyệt của sư tôn, chậm rãi cắm vào.

"A..." Phúc Ngọc Sơn rêи ɾỉ một tiếng, mồ hôi trên trán lấm tấm nhỏ xuống, cự vật của Diệp Trùng mới vào được phần đầu thì y đã đau đến khóc lên, hai tay nắm chặt thành quyền, thoạt nhìn có chút thống khổ, nhưng lại không cắn vào ngón tay của Diệp Trùng đang ở trong miệng y.

Diệp Trùng không dám nhúc nhích nữa, đành phải nằm xuống, hôn hít sờ soạng người y một hồi nhưng vẫn giữ nguyên cự vật ở chỗ đó, thừa dịp Phúc Ngọc Sơn thả lỏng một chút thì có thể tiến vào thêm vài phần.

Bên trong sư tôn chặt đến mức khiến hắn thở hổn hển. Cảm giác sảng khoái đã lâu không có được này thực sự khiến trong lòng Diệp Trùng có chút vui sướиɠ.

Thấy những hòn đá nhỏ trên giường đã gây ra vài vết đỏ nhạt trên tay Phúc Ngọc Sơn, Diệp Trùng cảm thấy thực sự đau lòng. Sau đó hắn liền ôm y ngồi lên đùi mình, cẩn thận tách hai chân của Phúc Ngọc Sơn ra khoanh lại ôm lấy eo hắn, cố không để hậu huyệt của sư tôn ăn đến tận gốc dươиɠ ѵậŧ của hắn.

Sau khi hoàn thành mấy hành động này xong, hắn nắm lấy eo của sư tôn y bắt đầu chuyển động hông.

Hắn chỉ để một nửa cự vật của mình tiến vào rồi bắt đầu chầm chậm ma sát vách non mềm mại của Phúc Ngọc Sơn.

Sư tôn bất lực dựa vào trong ngực hắn, hai tay quơ quơ vai hắn, khẽ rên một tiếng, hai mắt mờ mịt, cả người đỏ bừng: "Trùng nhi... Trùng nhi... đau…"

Trái tim Diệp Trùng không biết vì sao, lập tức bị tiếng kêu đau này của Phúc Ngọc Sơn làm rối loạn.

Hắn luyến tiếc làm đau người sư tôn đối tốt với hắn nhất này.

"Sư tôn. . . " Hắn nhịn không dừng lại động tác, hôn hôn ngực đối phương, vuốt tóc hắn vén ra sau tai, ôn nhu nói: "Sư tôn, ta động người sẽ đau, người chính mình động, được không?"

…….Hết chương…..