Quyển 1 - Chương 8: Vai ác nuôi em trai như nuôi con chó nhỏ

Dương Diệp đối với biểu hiện nhẫn nhục chịu đựng của cậu thì rất vừa lòng, nói tiếp: "Vậy ăn đồ ăn trên bàn đi."

Phủ Tinh Lan trợn tròn mắt không dám tin nhìn một bàn tràn đầy thức ăn, nhiều như vậy sao cậu có thể ăn hết? Cậu chỉ cho rằng Phủ Trí Kiệt lại nghĩ ra trò mới để tra tấn mình, dưới sự thúc giục không chút kiên nhẫn của Phủ Trí Kiệt, người hầu cũng bắt đầu gắp đồ ăn cho cậu, cậu không có biện pháp chỉ có thể im lặng ăn vào.

Dương Diệp thấy thế cũng bắt đầu dùng cơm, nói thật, nếu không phải đứa nhỏ Phủ Tinh Lan này quá đáng thương, bữa cơm đẹp mắt thơm ngon này thật đúng là không còn lời gì để nói! Một bữa cơm thịnh soạn miễn phí bên trong loại trò chơi này thật có giá trị, lại còn có thể ăn mỗi ngày! Khó trách sẽ có game thực tế ảo lấy chủ đề về mỹ thực, chuyên môn mời đầu bếp nổi tiếng đến để tuỳ chỉnh hương vị.

Dương Diệp ăn đến vô cùng vui sướиɠ, một bên dùng khoé mắt quan sát tình hình ăn cơm của Phủ Tinh Lan, phỏng chừng lâu lắm rồi nhóc con chưa được ăn no, tốc độ ăn cơm cũng rất nhanh, khẩu vị cũng không nhiều lắm. Cho dù thức ăn trên bàn này có ngon bao nhiêu, nhưng đối mặt với người anh trai Phủ Trí Kiệt cậu tựa như chim sợ cành cong, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nuốt không trôi.

Không bao lâu sau cậu đã thực sự ăn no, nhưng động tác gắp thức ăn của người hầu bên cạnh vẫn chưa dừng lại, Phủ Tinh Lan chỉ có thể tiếp tục ăn, tốc độ ăn càng lúc càng chậm. Mùi vị chịu đói cậu đã rất quen thuộc, cái cảm giác dạ dày rỗng tuếch cũng không hề dễ chịu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu biết hoá ra ăn no căng cũng sẽ thống khổ chẳng kém gì.

Cậu căn bản không ăn được nữa, nhưng lại bị nhìn chằm chằm cưỡng chế ăn cơm.

Dương Diệp cau mày nhìn cậu, đây là dạ dày của chim nhỏ hả, mới ăn được một chút đã no? Anh nhìn động tác của Phủ Tinh Lan càng lúc càng đuối, quai hàm cũng bị nhét đến căng phồng, trong ánh mắt thậm chí còn vương nước mắt, giống như một con hamster nhỏ đáng thương.

Môi anh khẽ cong gần như khó có thể phát hiện, cảm thấy không sai biệt lắm, lúc này mới giơ tay nhấc bàn ăn lên, hất hết mâm bát và đồ ăn vào người Phủ Tinh Lan, quở mắng: "Ăn một bữa thôi cũng dong dài như vậy! Mày rốt cuộc có ích lợi gì hả?"

Thức ăn trên bàn gần như bay hết về phía Phủ Tinh Lan, khiến cho cả người cậu vốn dĩ đã dơ bẩn lúc này quần áo dúm dó nhanh chóng dính đầy dầu mỡ.

"Nuốt xuống đi, không được nhổ ra!" Dương Diệp nghiêm khắc nói, Phủ Tinh Lan cũng chỉ có thể nước mắt lưng tròng gật gật đầu.

Rời khỏi nhà ăn, khi xác nhận Phủ Tinh Lan không nhìn thấy được mình, lúc này Dương Diệp mới nói với người hầu bên cạnh: "Tìm người rửa sạch sẽ cho nó, đừng nói là tôi phân phó."

Những "người hầu" này chỉ được lập trình một cách cơ bản, không có khả năng kích hoạt cốt truyện, họ cũng không có bất kỳ suy nghĩ độc lập nào, mà chỉ là công cụ cho người chơi sai bảo mà thôi.

Ban đêm, Dương Diệp ngồi ở trước bàn, tay lật một quyển notebook, ghi chép lại những trải nghiệm trước mắt cùng với kiến nghị những nơi cần sửa chữa.

Tất nhiên notebook không thể mang ra ngoài nhưng có thể ghi những thay đổi trong dữ liệu, người thử nghiệm nếu muốn ghi lại bất kỳ lời nào chỉ cần tiện tay cầm lấy giấy tờ xung quanh, sau khi trò chơi kết thúc, người quản lý trò chơi sẽ nhận được dữ liệu chi tiết.

Dương Diệp có thói quen tìm một quyển notebook ghi chép lại mọi thứ vào đó, để mình không quên những gì bản thân đã viết lúc trước, theo sự phát triển của cốt truyện, có lẽ nhưng nơi có bug về sau lại có thể tự biện minh cho nó.

Anh đang viết: Sau khi người chơi đăng nhập vào thời thơ ấu của nhân vật chính, không kiến nghị phải nhu nhược đến mức hoàn toàn từ bỏ phản kháng...

Nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, Dương Diệp lưu loát khép quyển notebook lại, trực tiếp nhét vào trong ngăn kéo.

"Vào đi."

Đứng ở cửa cư nhiên lại là nam chính Phủ Tinh Lan, lúc này Phủ Tinh Lan đã được tẩy rửa sạch sẽ, cùng đổi một bộ quần áo mới. Áo sơmi trắng cùng với một chiếc quần đùi để lộ ra một đoạn chân dài trắng nõn non nớt, vô cùng xứng với khuôn mặt xinh đẹp kia. Dương Diệp chỉ có thể ở trong lòng cảm thấy may mắn kịch bản này không sắp xếp cho Phủ Trí Kiệt sở thích luyến đồng. Tuy rằng anh cảm thấy Phủ Tinh Lan rất đẹp mặt, nhưng không hề có thú tính với nam chính, muốn diễn sở thích đồng tính luyến ái hay luyến đồng đều rất khó khăn.

Từ từ!

Vì sao màn trả thủ cuối cùng của nam chính đối với Phủ Trí Kiệt lại là để gã trở thành trai bao bị vạn người cưỡi, mà không phải tra tấn hay ra tay gϊếŧ chết? Sẽ không phải là bởi vì Phủ Trí Kiệt đã từng làm gì với nam chính chứ....

____

Các tình yêu ơi cmt vào đề cử cho mình nếu thấy hay nhé.

Mình sẽ để ngôi thứ 3 của Phủ Tinh Lan là cậu, khi nào bé ý hắc hoá sẽ là hắn nhé 😉