Quyển 1 - Chương 9: Vai ác nuôi em trai như nuôi con chó nhỏ

Anh còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Phủ Tinh Lan đã ôm cái chiếu trên tay không tiếng động tiến vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó quen cửa quen nẻo đi tới góc tường, đem cái chiếu trải ở trên mặt đất, trực tiếp nằm lên, giống như con chó nhỏ cuộn tròn người lại.

Dương Diệp nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, tuy rằng anh cũng đã nghĩ tới những tình huống xấu còn chưa xảy ra, nhưng loại này cũng đủ khiến người ta nghẹn họng trân trối.

Anh cẩn thận ở trong trí nhớ của Phủ Trí Kiệt tìm tòi, mới "nhớ tới" Phủ Trí Kiệt đã từng tuyên bố loại tạp chủng như nam chính không xứng ngủ giường, chỉ xứng ngủ ổ chó, vì thế bắt cậu ta mỗi đêm phải mang theo ổ chó vào trong góc phòng của mình ngủ, giống như một con chó thực sự.

Khuôn mặt Dương Diệp vặn vẹo, hai cánh mũi cũng phập phồng, nam chính này... hắc hoá cũng thật không oan, nếu đổi lại là anh, chỉ sợ sau khi lớn lên thế nào cũng sẽ tới đá đổ cả nhà họ Phủ.

Nhưng việc nam chính hắc hoá là nhu cầu cần thiết của cốt truyện, anh ép buộc mình nằm ở trên giường, đừng nghĩ này nọ nữa, nhưng ánh mắt lại không nhịn được dừng ở bóng dáng nhỏ nhắn đang còn tròn thành một cục, như thế nào cũng không thể ngủ được.

Màn đêm yên tĩnh khuếch đại tất cả những âm thanh nhỏ nhất, Dương Diệp có thể nghe được tiếng nức nở yếu ớt, nếu không phải do anh phát ra, thì chính là Phủ Tinh Lan.

Lương tâm của Dương Diệp vốn đã chịu đủ dày vò, càng bị tiếng khóc của Phủ Tinh Lan dẫn đến tâm phiền ý loạn, nghĩ thầm rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ, nhất định sẽ thương tâm uỷ khuất, hoặc là nhớ lại những ngày còn ở cô nhi viện?

Ngoài miệng lại hung dữ nói: "Khóc lóc cái gì! Có muốn ngủ hay không?!"

"Hức, hức hức..." Phủ Tinh Lan dùng âm thanh mỏng manh đứa quãng trả lời: "Em, em... no quá... hức hức..."

Dương Diệp: "......"

Cuối cùng Dương Diệp vẫn gọi người lấy thuốc dạ dày tới, kéo thằng nhóc này ném lên trên giường, lại sai người đút thuốc cho cậu ta.

Thấy Phủ Tinh Lan đã dần dần khá hơn nhiều, Dương Diệp cảm thấy bản thân dường như cũng không được nghỉ ngơi tốt, lược bớt những lời nói tàn nhẫn, mắng: "Thật con mẹ nó phiền phức, đừng giả vờ ốm đau bệnh tật ở đây, nếu có chuyện gì thì chính là do mày làm ra vẻ! Nếu như cha trở về, mày dám cáo trạng tao nhất định sẽ đánh chết mày!"

Anh nói xong còn hung tợn trừng mắt nhìn Phủ Tinh Lan đang nằm trên giường một cái, trực tiếp rời đi.

Nhưng anh vừa mới đóng cửa phòng, lại nghe được Phủ Tinh Lan ở bên trong nghiêng ngả lảo đảo trực tiếp vọt tới cửa, ý đồ muốn mở cửa phòng.

Dương Diệp theo bản năng chốt cửa, Phủ Tinh Lan không dám thử lại sau khi nhận ra rằng mình không thể mở được, nhưng lại không muốn trở về trên "giường", cậu dán sát vào cửa kinh hoảng cầu xin: "Không cần, đừng để em một mình! Cầu xin anh... tối quá... không cần đi..."

Vì thế Dương Diệp lại nhớ tới, hình như Phủ Tinh Lan xác thật có chứng sợ hãi giam cầm, đây là chứng bệnh điển hình của nam chủ, cho dù thành niên rồi cũng vẫn còn.

Sự mong manh yếu ớt thập phần Jack Sue hiếm có này rất kí©h thí©ɧ tình mẫu tử của nhóm nữ chính, không những không phải là vật phẩm cần phải khấu trừ thậm chí nó còn là vật phẩm để thưởng cho hậu cung.

Đến lúc đó một người sợ tối như nam chính, buối tối nhất định phải ngủ cùng phụ nữ, mà đối với sự nhiệt tình của nam chính nhóm nữ chính cũng khăng khăng một mực, đau lòng đến rối tinh rối mù.

Mà nguyên nhân mắc căn bệnh này... Không sai, còn không phải là Phủ Trí Kiệt ư!

Trước kia Phủ Trí Kiệt cố ý nhốt Phủ Tinh Lan ở trong phòng tối suốt 36 tiếng đồng hồ, dẫn tới hiện tại cậu ta vô cùng sợ hãi bóng tối, cũng vì vậy mà Phủ Trí Kiệt nói gì nghe nấy, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu ta nhẫn nhục chịu đựng.

"Không cần đi, cầu xin anh mở cửa! Em không bao giờ không ngoan, em khẳng định hức hức... Em khẳng định sẽ ngoan ngoãn nghe lời... Cầu xin anh, cầu xin anh mà..."

Giọng nói của cậu chứa đựng sự sợ hãi nồng đậm, trở nên có chút bén nhọn khó có được, nhưng phỏng chừng cũng là phản xạ có điều kiện do Phủ Trí Kiệt giáo huấn mà ra, cố dùng hết sức lực áp chế bản năng muốn kêu to mà phá nát thành từng mảnh nhỏ.

Tiếng khóc non nớt từng tiếng một lắp bắp đau khổ cầu xin, giữa mày Dương Diệp nhăn lại, lòng sông cuộn biển gầm. Không hổ là nam chính, bối cảnh thiết lập cũng quá giống người thật, anh có thể coi những người hầu mặt không biểu tình thành đạo cụ trong trò chơi, nhưng nam chính... Đặc biệt còn là đứa trẻ chịu đủ tra tấn lại dịu ngoan nghe lời đáng thương như vậy...

"Anh còn ở đó không? Em muốn ra ngoài hức... Thả em ra ngoài đi, cầu xin anh... anh trai..."

"Anh ơi...."

Tiếng khóc nức nở đứt quãng khiến trái tim Dương Diệp run lên, anh không có cách nào kìm được sự thương hại trong lòng nữa, đột nhiên xoay người mở cửa.

Ánh sáng thình lình ùa vào khiến Phủ Tinh Lan nheo mắt lại, mặt cậu đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn khóc đến đỏ lên, nhìn thấy Dương Diệp trực tiếp theo bản năng nhào tới, ôm chặt lấy anh, cả người giống như chó nhỏ rơi xuống nước run lên bần bật.

Phủ Trí Kiệt mười lăm tuổi đã sắp 1m8, nhưng Phủ Tinh Lan so với anh nhỏ hơn ba tuổi, lại mới hơn 1m2, cái đầu chỉ cao tới eo anh. Dương Diệp theo bản năng muốn ôm lấy đứa nhỏ gầy gò này, nhưng bàn tay vừa mới đưa ra lại chỉ có thể ở trong không trung nắm chặt thành quyền, chung quy vẫn không bao phủ lên người Phủ Tinh Lan.

Anh không thể đi ngược lại với thiết lập nhân vật, nhưng tình cảm của anh không thể tránh khỏi chuyển hướng về phía Phủ Tinh Lan.

______

Trờii uiiii tui mê Phủ Tinh Lan quá các bồ ui meo meo, dễ thương qué mà sao nỡ đánh đập em ý chứ 🥹