Chương 14

"Mày và mẹ mày! Mày và Nhϊếp Nghi phá hỏng đời tao! Phá hỏng đời tao!".

Tiếng la dồn vào tiếng gậy gộc xé gió vụt tới vang lên xé trời. Lâm Băng đau đớn, la khóc thảm thiết. Gương mặt yếu ớt của cô mang theo vô tội khôn cùng.

"Bà nghĩ... đánh tôi như vậy... Bà sống được ư? Nhϊếp Nghi... chú... sẽ không tha cho bà đâu...".

Đánh chết cô rồi, rất tốt! Có người chết thì Nhϊếp Nghi mới có thể tiến hành điều tra, đem bà ấy vào tù.

"Con khốn nạn! Mày đừng thách tao! Mày đừng thách tao!!!!!".

Không biết đã nghe bao nhiêu lời chửi rủa, chịu đau đến nỗi thân thể giã nhừ, Lâm Băng ngất đi. Khắp cơ thể là một cỗ tê rần, rát bỏng như phải lửa.

Nguyện vọng lớn nhất cả đời này của cô là được chết đi. Chết sẽ được lên thiên đàng, không phải chịu khổ nữa...

...

Thiên đàng của Lâm Băng không hề sáng sủa.

Khi cô tỉnh dậy thì cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bị treo ngược lên trần nhà. Khắp người đau nhức. Máu đổ dồn xuống đầu, khiến cô choáng váng. Vết thương trên trán đang rỉ máu. Hai tay bị cột chặt thả xuống đỉnh đầu. Khi Lâm Băng khẽ động. Mặt trăng trên đầu cô lắc lư theo, qua lại, qua lại.

Cô khó khăn ngăn lại cơn buồn nôn đang dồn tới cuống họng. Tới khi cổ họng nghẹn không nuốt được nữa thì ọc ra. Dịch nôn chua ngoét, tanh nồng bốc lên, rớt xuống khuôn mặt không còn chút sức sống, dọc theo sống mũi, ngấm vào lớp băng trắng mỏng. Nước mắt lã chã rơi.

"Anh hai, anh đang ở đâu? Nhϊếp Nghi... chú đang ở đâu?".

Cô hỏi trời hỏi đất, hỏi ánh trăng kia.

Sao trăng soi tỏ cả thế giới, lại bỏ sót mỗi mình cô?

Lâm Băng chỉ ước mình được chết, để được giải thoát, rời khỏi thế giới đau khổ này, để những kẻ xấu xa phải trả giá. Kết cục trong cổ tích là một giấc mơ. Kết cục tốt đẹp nhất của Lâm Băng, chính là cái chết.

Mắt cô trống rỗng, nhìn ra bên ngoài ô cửa. Làm ơn, ai đó, mang cô đi...

Lâm Băng nửa tỉnh nửa mê. Có người cười ra tiếng, dã man thức tỉnh.

"Chưa đến lúc để mày chết!".

Mấy ngày sau, Viên Yến tiếp tục nhốt cô trong tủ quần áo, sợ thương tích trên người cô không có cách nào chữa khỏi. Đυ.ng đến đâu là nhức đến tận xương tuỷ, rát bỏng đến đó. Lâm Băng cuộn mình ngồi trong chiếc tủ, ngay cả không gian hít thở cũng ngột ngạt không chịu nổi. Nhắm mắt như mở mắt. Một màu tối tăm. Mồ hôi lạnh tản ra khỏi trán, khỏi cổ, ướt đẫm.

Trong mắt còn nguyên mảng tối, Lâm Băng mơ màng, bị ném ra trên đất. Cô hít một hơi, cố gắng không rên lên.