Chương 15

Ngước lên nhìn Viên Yến đang cười cợt hả hê, cô thật muốn gϊếŧ chết bà ta. Cô muốn bà ta phải ngồi tù, mọt gông cả đời, chết rũ xương trong đó.

"Sao? Đây là tất cả những gì bà có thể làm ư? Chưa dám gϊếŧ tôi?" - Cô cứng đầu thách thức - "Bà giống hệt Viên Kiêm vừa độc ác vừa hèn hạ. Các người đều sợ Nhϊếp Nghi có đúng không?".

Con nhỏ này luôn biết cách chọc giận bà. Vừa mới nguôi ngoai cơn tức được mấy ngày, bây giờ thì bà lại muốn xé xác nó ra. Viên Yến vừa chồm tới thì Lâm Băng đã né người lách đi. Cô đau đến mức nghiến răng nghiến lợi vẫn lồm cồm, chập chững đứng dậy.

"Xem bà kìa. Thật thất bại. Cuối cùng thì bố tôi vẫn mất hơn chục năm để lấy bà. Viên Yến, bà mãi mãi là cái lốp dự bị của mẹ tôi mà tôi!".

Cô tự mình học theo bà ta, cười lên man rợ và khoái trá.

Mắt Viên Yến trừng trừng. Bà ta vừa xoay người thì Lâm Băng đã nhanh chóng chạy đi. Cô vừa vặn nhắm tới lan can cầu thang ở tiền sảnh mà ngã đến, vừa chạy vừa xuýt xoa. Viên Yến vừa đuổi kịp đã túm chặt lấy cô.

"Mày nghĩ mày đi đâu được hả cái con kia?".

Bà ta túm lấy đầu cô, điên cuồng đánh tới, vào má vào mắt. Lâm Băng run rẩy. Tay bấu chặt lấy lan can. Đã đau đến mức ngã quỵ.

Lâm Băng, mày phải làm tốt vào. Mày chỉ có một cơ hội.

Viên Yến đang giơ tay, muốn đánh tới thì đã bị Lâm Băng túm lấy tay. Bà ta bàng hoàng, phút chốc đã nghĩ cô định chống trả thì giằng lại. Cô nhón chân, kéo lấy. Cả hai rơi vào thế giằng co.

Lâm Băng muộn màng nhận ra rằng người mình quá thấp. Vai cô vừa vặn ở ngang lan can. Tư thế này thật khó mà trượt ngã.

"Con khốn này, mày định làm gì thế?".

"Sao thế? Ngay cả một con nhỏ bị đập cho te tua mà bà cũng không đánh lại à?".

"Mày đừng tưởng tao không dám!".

"Bà giỏi thì gϊếŧ chết tôi đi! Gϊếŧ chết tôi đi. Hay là bà sợ Nhϊếp Nghi. Trước đó bà vừa mới nói không coi anh ta ra gì cơ mà!".

Viên Yến cười lạnh. Cả người run lên vì tức.

"Mày đừng tưởng tao không dám!".

Trong đầu bà ta bỗng nảy ra một ý tưởng hết sức ma quái. Tay vùng ra khỏi tay cô, đưa ra, thít chặt lấy cổ Lâm Băng nhấc lên. Viên Yến đưa cả người Lâm Băng ra khỏi lan can.

Rất vừa vặn, khoé môi Lâm Băng cong lên.

"Như thế này là không dám hả? Như thế này không dám hả? Tao nói cho mày biết! Trên đời này không có gì là tao không dám. Mày muốn chết không? Muốn chết không?".