Chương 16

Viên Yến không nhịn được mà đe doạ nhấn nhấn người Lâm Băng trượt xuống như đang nhấn nước cô xuống bồn. Ánh mắt bà ta cực kỳ hung ác. Bàn tay bóp lấy cổ họng cô như muốn bóp vụn.

Trọng lực khiến tóc Lâm Băng thả dài trong hư vô.

Tay còn lại của bà ta túm chặt lấy lan can. Đằng nào thì sinh mệnh của Lâm Băng đều nằm trong tay bà ta, áp lực trên tay lớn dần khiến bà ta trở nên sợ hãi.

Nhưng không thể dễ dàng cứ thế tha cho Lâm Băng được.

"Mày muốn chết ư?" - Giọng bà ta bắt đầu lộ ra hoang mang - "Mau cầu xin tao đi!".

Mi mắt của Lâm Băng khẽ khép hờ. Trong mắt phản chiếu chùm đèn pha lê trên cao, đẹp đẽ vô cùng. Viên Yến đang cố gồng mình để cô không rơi xuống.

Có lẽ Lâm Băng sẽ hoảng sợ, nếu cô không chuẩn bị mà đến... Cô chợt nhớ đến Nhϊếp Nghi. Gặp được anh, có lẽ đã là điều may mắn nhất trên đời này rồi. Cô mãn nguyện, không còn gì để nuối tiếc!

Môi Lâm Băng tươi cười, nở ra thành nụ hoa.

"Viên Yến, cám ơn bà!" - Cô nói rất rõ, gần như không nghe được.

"Cái...".

Lâm Băng mở to miệng, nhe răng cong người. Nháy mắt, Viên Yến đã tưởng cô muốn cắn đến. Lực tấn công rất mạnh nên bà hoảng hốt buông tay. Nhưng Lâm Băng không có cắn.

Đó là một động tác giả!

Mi mắt cô nhắm chặt, run run, thả rầm cả thân mình nhẹ bẫng như chiếc lá bay vù xuống đất. Ở phút cuối, cô được dịp trông thấy mờ mịt gương mặt trắng xanh của Viên Yến.

Dưới đầu cô, có một bông hoa đỏ như máu đang bung nở, dưới mặt thảm ba tư vàng ươm xinh đẹp. Trời xanh có mắt. Cô cười hềnh hệch. Cảm ơn ông đã cho con được toại nguyện.

Xin hãy đón con lên thiên đàng!

Từ sau khi Nhϊếp Nghi rời khỏi nhà cô, anh đã suy nghĩ rất kỹ. Vụ việc này không có cách nào giải quyết theo đúng trình tự pháp luật được. Không có bằng chứng, không đủ điều kiện tố tụng nên đành giải quyết bằng đường khác.

Nhϊếp Nghi không ngờ, vừa về đến cục, mở chương trình xem camera ra đã thu hoạch một vố lớn. Anh thảng thốt, mắt dán chặt lên màn hình vi tính.

Đó là lần đầu tiên Chính Lan trông thấy anh nghệt ra như thế.

Trong ngành của bọn họ, có gì mà chưa được xem qua? Có điều... không được trực tiếp và tường tận thế này. Lâm Băng vẫn còn quá bé... Mà người đàn bà kia ra tay quá tàn nhẫn, giống như đang tra tấn chứ không còn là đánh đập nữa.

Bàn tay dịu dàng của Chính Lan phải đặt lên vai anh thì Nhϊếp Nghi mới sực tỉnh.