Chương 37

"Chú đừng tới thêm nữa... Em sợ..." - Cô buộc phải cất tiếng.

Dáng người mong manh, nhỏ bé như một con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng càng khiến người ta thấy xót xa.

"Em có gì mà phải sợ? Em sợ tôi?".

"Em sợ chết...".

Sống lưng cô đều lạnh hết cả.

"Có gì chúng ta từ từ nói chuyện có được không? Em sẽ không trốn chú..." - Cô kiên định thương lượng.

"Thật sự không trốn?".

Lâm Băng điên cuồng lắc đầu. Mái tóc theo động tĩnh của cô xổ tung ra hỗn độn.

Nhϊếp Nghi không muốn cho cô biết. Thời khắc này cô đẹp đến nao lòng, khiến anh chỉ muốn hôn lên bờ môi anh đào kia. Anh cong lưng, cúi xuống, tay bấu chặt lấy thắt lưng cô.

Lâm Băng khϊếp đảm nghiêng mặt đi. Chính cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại né tránh. Có lẽ cô đã biết... tất cả những điều này đều không chân thật.

Nhϊếp Nghi đơn thuần muốn giẫm đạp cô.

Anh ghé xuống cần cổ nhỏ. Hương thơm ngọt ngào thanh khiết từ cơ thể thiếu nữ toả ra, mời người ta mau cắn đến.

"Tôi biết em đã giở trò gì... Cho dù cả thế giới này có bị em lừa thì chính tôi cũng sẽ không bao giờ bị. Em đừng tự cho rằng mình thông minh. Thông minh sẽ bị thông minh hại. Đây chính là lời cảnh cáo!".

Bao nhiêu sự mơ mộng, lãng mạn bỗng chốc vụt tan. Thay thế bằng một cỗ rét căm.

Lâm Băng nhìn anh. Con ngươi như chứa đựng hàng vạn mảnh vỡ.

Vào khoảnh khắc đó, cho dù trong lòng có bao nhiêu nỗi sợ, cô oằn mình đẩy anh ra.

Hai môi mím chặt, nhịn không run lên. Trông cô yếu ớt và đáng thương cùng cực, tựa như có thể bị gió cuốn bay đi mất bất cứ lúc nào.

Bước chân của anh lùi đi. Khoảng cách giữa bọn họ ngày một xa xôi. Tiếng của anh xé gió át tới. Rét căm.

"Cây bài mà em đánh dấu không phải là cây Joker, mà là cây bị lỗi của Vương Duẫn. Em đã dùng móng tay cạy khiến cạnh của nó bị xơ ra!" - Nhϊếp Nghi trần trụi nói - "Đừng hòng qua mặt tôi, tôi quá hiểu em!".

Nói xong, anh quay mặt đi. Bàn tay lớn nắm chặt lấy thanh cửa sắt, kéo ra. Thái độ vô cùng thờ ơ như không buồn nghe cô nói gì nữa.

Trước khi bóng lưng kia khuất sau tấm cửa sắt, Lâm Băng bỗng gồng mình hét lớn.

"Vậy chú có hiểu lý do tại sao tôi phải làm vậy không?".

Anh muốn cô bị dồn vào chỗ chết mà không có khả năng chống trả? Rõ ràng là bọn họ muốn lừa cô trước!

Cánh cửa kia khép lại. Trên sân thượng chỉ còn lại một mình Lâm Băng bị gió lộng xâu xé.

Hai đầu gối của Lâm Băng mềm nhũn, không chịu được sức nặng mà khuỵu ngã trên nền đất lạnh.

Đêm đó, Lâm Băng không về căn hộ kia, để Lưu Giang chở về nhà.

"Sao người em lạnh quá vậy?".

Cô mệt mỏi, tựa đầu lên vai anh, không có chút sức lực nào.

"Lưu Giang, anh ôm em đi có được không?".

"Ừ... Chúng ta vào nhà trước đã!".

Lưu Giang chạy xuống xe, mở cửa cho cô. Lâm Băng phiền đến không muốn làm gì nữa, nhỏ nhẹ làm nũng với anh.

"Bế em...".

Lưu Giang rất nghe lời, mau chóng đưa cô vào trong nhà.

"Là ai đã nói 6 tháng nữa mới dọn về vậy hả?".

Lâm Băng mếu máo.

"Em hối hận rồi... Ngày mai em sẽ nhắn tin cho họ, nói em không mua nữa. Đằng nào thì cũng chưa đi công chứng!".

"Em thực sự cắt đứt hi vọng với Nhϊếp Nghi rồi?".

Cô suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật gật đầu.

Linh tính mách bảo, Nhϊếp Nghi có gì đó không ổn.

Nhà của Lưu Giang rất lớn. Đây cũng không phải lần đầu cô đến đây. Có điều, nhà lớn như vậy mà ở có hai người, quá nhiều không gian trống, đáng sợ lắm. Cưới xong, cô chắc chắn sẽ thuyết phục anh đổi nhà mới. Nhỏ thôi là được.

Lâm Băng nằm trên giường, vùi đầu vào ngực anh. Lưu Giang biết cô không vui, nên cố tình nán lại. Mỗi lúc buồn thì cô đều rất dựa hơi người. Nghe thấy nhịp tim đều đặn của Lưu Giang, cảm nhận được thân nhiệt ấm áp, cô mới thấy an toàn hơn một chút.

"Nói anh nghe, giữa em và Nhϊếp Nghi đã xảy ra chuyện gì rồi?".

Cô lắc đầu, u ám nhìn bâng quơ.

"Không biết nữa. Chắc anh ấy cảm thấy em là đứa xấu xa nhất trần đời" - Cô ngây thơ, buồn tủi hỏi như một đứa trẻ - "Lưu Giang, anh có thấy em xấu xa lắm không?".

"Ừ thì cũng có!".

Cô giơ nắm đấm, đánh mạnh vào ngực anh. Cổ tay bị anh nắm lấy.

"Y như lúc này vậy!".

Tay cô bị kéo tới. Cả người đổ về phía Lưu Giang. Đầu anh cúi xuống, cọ cọ vào mũi cô. Hai mắt hờ hững muốn khép lại. Tiếng thở của anh dồn dập nơi đầu mũi. Mi mắt cô nặng trĩu. Con ngươi mơ màng nhìn Lưu Giang.

"Băng Băng...".

"Dạ?".

"Anh muốn hôn em!".

Lâm Băng không đáp, nhắm mắt thay cho câu trả lời. Khoé môi anh cong lên, xoay người nhấn chặt cô xuống giường. Cô bàng hoàng mở mắt.

"Không thể để em thoát!" - Anh lém lỉnh nói.

Cô bật cười. Mi mắt lại nhắm xuống, chờ một cảm giác mềm dịu lướt qua. Sau đêm nay, cô sẽ đem tất cả mọi thứ về Nhϊếp Nghi chôn cất...

Ấy vậy mà hai môi còn cách nhau chưa đến một phân. Bên trong nhà đã vang lên tiếng chuông cửa dồn dập. Cả cô và anh đều giật mình đến ngây người.

Lưu Giang đắp chăn che kín cổ cô, hệt như đang dỗ một đứa bé ngoan.

"Em chờ ở đây, để anh ra xem!".

Lưu Giang không ngờ được là có cảnh sát tìm đến nhà mình. Hai thanh niên cảnh sát còn trẻ, rất sung sức. Vừa thấy anh thì sống lưng liền thẳng tắp, đưa tay lên chào.

"Ờ... có chuyện gì không?".

"Thưa anh Lưu, cô Lâm hiện đang trong diện tình nghi, không thể tuỳ ý ra khỏi vòng giám sát được. Mong anh giao cô ấy cho chúng tôi!".

Lưu Giang thấy khó hiểu.

"Không phải chứ...? Chuyện cô ấy ngủ ở đâu mà các anh cũng quản ư?".

"Đây là lệnh của Nhϊếp đội. Anh ấy nói nếu cô Lâm không nguyện ý phối hợp, anh ấy sẽ ra lệnh bắt giam!".

Mặt Lưu Giang trong phút chốc trắng bệch.

"Được rồi, hai anh chờ ở đây. Tôi vào nhà bảo cô ấy!".

Một lúc sau thì Lâm Băng uể oải đi ra. Phấn son vẫn còn nguyên trên mặt, đầu tóc bù xù, váy áo đều không mấy chỉnh trang nữa.

"Ở nhà của Nhϊếp đội mấy người với ở lại đây thì có khác gì nhau?".

Hai đồng chí trẻ băn khoăn nhìn nhau, thật thà đồng thanh nói.

"Có Nhϊếp đội".

Lâm Băng không muốn quay về đó, nhưng cô càng không thích bị bắt giam. Với cái thân thể này, thì ba ngày trong lao ngục chịu lạnh là cô chết chắc.

Thực ra với tài trí của cô, sao không tìm ra được bằng chứng chứng minh sự vô tội?

Người điều tra là Nhϊếp Nghi!

Cô tin vào năng lực phán đoán và xét xử của anh. Anh há có thể ngốc hơn cô? Bị người khác lừa bịp. Nhϊếp Nghi không có khả năng đó!

Cứ thế, cô bị áp giải về căn hộ của Nhϊếp Nghi.

"Chào buổi tối!".

Anh ta đang nhởn nhơ, ngồi rung đùi đọc báo trên ghế sofa, trong lúc cô mặt mày bí xị, thân thể rệu rã. Lâm Băng chẳng buồn trả lời, tự mình lết chân đi về phòng, ném chiếc túi qua một bên, nằm ật xuống giường ngủ.

Sáng hôm sau, một buổi sáng lạnh lẽo. Đêm qua do quá mệt mà Lâm Băng quên mất cả tẩy trang, thay đồ với đắp chăn. Cổ họng vừa khỏi đã khản đặc khiến cô khó chịu không thôi.

Cô đem đồ đạc bỏ vào máy giặt thì phát hiện bên trong có cái qυầи ɭóŧ ướt sũng. A... Tay Lâm Băng run rẩy đánh rơi, cầm thứ kia lên như vật lạ, quẳng vào trong máy sấy. Chỉ là một cái quần mà còn phải giặt và sấy riêng. Anh ta có biết tiết kiệm điện không vậy chứ?

Rồi Lâm Băng đột ngột nghĩ tới cái gì đó, mặt mũi liền đỏ chét như trúng nắng.

"Dậy rồi?".

Cô giật nảy mình.

Nhϊếp Nghi đã đứng trước cửa phòng giặt đồ từ lúc nào. Anh đi không một tiếng động, hại cô khϊếp vía một phen. Anh nhận ra cô rất dễ giật mình. Làm nhiều chuyện xấu mà trái tim bé tí tẹo.

"Sao không thèm trả lời?".

"Không muốn nói!".

Lâm Băng tống xong mẻ đồ vào máy giặt thì quay lưng đi thẳng.

"Giận tôi vì đã phá hỏng chuyện tốt của em à?".

Cô từ chối giao tiếp, thẳng tay đóng cửa, nhân tiện còn khoá chốt. Có tiếng bước chân bên ngoài, còn có tiếng khoá cửa lạch cạch.

Ôi mẹ ơi!

Vài giây sau thì cánh cửa phòng bật mở.

"Em tưởng thoát được tôi ư?".

Ai nói hắn là cảnh sát vậy chứ? Hắn rõ ràng là một tên vô cùng biếи ŧɦái.

"Chú có thể nói với mẹ chú rằng tôi không mua căn nhà này nữa, có được không?".

"Không sao. Em là tội phạm. Tôi mới là chủ nhà!".

"...".

"Đính đoong!".

Nhà của Nhϊếp Nghi còn có khách. Khách nào mà đến vào sáng sớm thế này? Hai ánh mắt ngu ngơ chạm đến nhau.

Nhϊếp Nghi đã giành được quyền nói trước.

"Em mau ra mở cửa đi. Cả cuộc đời tôi chưa bao giờ có khách!".

Lâm Băng định nói là cô cũng thế... Mà chợt nhớ ra là còn có Lưu Giang... đành thậm thịch nghe lời.

Hôm nay Lưu Băng mặc một chiếc áo ba lỗ cùng một chiếc quần short thun ngắn chỉ vừa đủ ôm sát hai bờ mông căng tròn, khoe được đôi chân thon dài, trắng nõn nà, mướt mắt. Dáng vẻ miễn cưỡng kia càng khiến động tác hông đầy đặn đung đưa, vòng eo con kiến đối lập.

Nhϊếp Nghi nhất thời không nhấc được ánh mắt. Hơi thở bị siết chặt.

Cánh cửa bật mở, cô còn chưa kịp ngơ ngác thì đã bị một cọc tiền chọi thẳng vào mặt. Hai tay đưa lên chắn trước mặt chống đỡ. Từng khối giấy ép chặt, nặng như gạch đập mạnh vào người cô.

Lữ Lang và Vương Duẫn không hề nương tay mà hϊếp đáp, càng chọi càng hăng máu.

"Thích tiền lắm chứ gì? Tao cho mày tiền nè! Tiền nè!".

Dây mảnh buộc bị rơi ra, tiền rơi rớt lả tả trên đất. Lâm Băng bị ném đến không ngóc đầu lên được.

Nhϊếp Nghi thấy được cảnh đó, vội vội vàng vàng chạy ra chắn.

"Đủ chưa? Mấy người làm gì thế? Đến nhà tôi làm loạn?".

Hai người họ vừa thấy Nhϊếp Nghi thì dừng tay ngây người. Làm sao có đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở đây?

Nhϊếp Nghi hùng dũng đi đến trước mặt họ.

"Tôi có thể bắt mấy người về đồn về tội cố ý gây thương tích!".