Chương 38

Sắc mặt của Lữ Lang và Vương Duẫn trở nên xanh mét. Ngay lúc này thì phía sau đột ngột có tiếng bước chân đi tới.

Nhϊếp phu nhân vừa trông thấy khung cảnh tiền rơi hỗn loạn, khuôn mặt già nua khó chịu nhăn chặt.

"Mẹ...? Sao mẹ lại đến đây?".

Nhϊếp Nghi bình thường thì như con gấu lớn xổng chuồng, nhưng vừa trông thấy Nhϊếp phu nhân thì như một con gấu bông.

Bà nhìn nhìn đống tiền rơi phủ đầy trên mặt đất, tỏ vẻ không hài lòng.

"Có chuyện gì ở đây vậy? Nhϊếp Nghi, con là cảnh sát, càng nên giữ gìn danh tiếng!".

Lâm Băng nghe vậy, lập tức ngồi xuống, lom khom thu lại xấp tiền kia, lại bị Vương Duẫn cố ý đá vào tay. Đống tiền vừa lụm được văng xa ra mấy mét. Còn người thì ngã lăn ra đất.

Nhϊếp Nghi vừa định chạy ra đỡ thì bị bà Nhϊếp kéo tay.

"Định làm gì?".

Tình thế đã thay đổi. Lữ Lang không ngại nữa mà vô cùng nhởn nhơ bước vào trong nhà, thuận thế theo Nhϊếp phu nhân ngồi xuống.

"Nhϊếp phu nhân, bà nói xem. Bà có một đứa con trai ngoan như vậy, hà tất để nó dây dưa không dứt với đứa con gái kia" - Lữ Lang gọi cô như thể một đứa đầu đường xó chợ - "Con nhỏ đó ấy à... Tâm địa hiểm độc, ngay cả mẹ ruột mà nó còn dám lừa tiền!".

Hàng mày của Nhϊếp phu nhân mỗi lúc một chau chặt, khắt khe nhìn đứa con trai độc nhất.

Lâm Băng giận tím người, định nói một trận ra ngô ra khoai nhưng cô bị Nhϊếp Nghi chặn họng.

"Bà...".

"Lâm Băng! Em về phòng đi!".

Hai mắt cô mở to. Mọi người trong căn phòng này đối với cô đều tràn ngập ác ý và xét nét. Tại sao còn có anh nữa chứ?

Môi dưới run rẩy, hai mắt ngấn nước, Lâm Băng uất ức sầm sập đi vào phòng. Rõ ràng bọn họ đều đang hùa nhau, bắt nạt cô.

Nhϊếp Nghi thở dài, cô chỉ là một đứa trẻ mới lớn, chưa hiểu chuyện.

"Mẹ... không phải như mẹ nghĩ đâu. Lâm Băng không xấu xa vậy...".

Nhϊếp phu nhân nhận ra, Nhϊếp Nghi đối với cô bé kia hình như không giống người khác.

"Còn không xấu gì nữa? Con nhỏ đó ấy à, đi đâu là gây sự đến đó, xảo quyệt vô cùng" - Lữ Lang không ngừng kể lể - "Nó rõ ràng đã đính hôn với Lưu thiếu gia, ngày ngày ân ân ái ái, còn ở đây cùng với Nhϊếp đội. Đây chính là lẳиɠ ɭơ, đàng điếm vô cùng. Cô ta muốn câu dẫn Nhϊếp đội là muốn để cậu ấy ra mặt thay, thoát tội danh gϊếŧ chết tình địch, hãm hại mẹ kế!".

Đến nước này thì ngay cả Nhϊếp Nghi cũng thấy tức giận.

"Không có chuyện đó!".

Nhϊếp phu nhân đau đầu.

"Đủ rồi! Đây là nhà tôi. Phiền hai vị lập tức về cho. Con hư tại mẹ. Bà là mẹ ruột của cô bé, lại ở đây không ngừng mắng nhiếc bêu rếu, không tự thấy xấu hổ ư?".

Lữ Lang há hốc mồm, không ngờ Nhϊếp phu nhân sắc sảo thế, một lời đã khiến mẹ con bà ta á khẩu.

"Nhϊếp Nghi, con tiễn hai người này ra khỏi đây đi!".

Trước đây, chưa từng có ai dám đuổi mẹ con bà đi. Lữ Lang ngang tàng, định sống mái một phen. Ai ngờ mắt nhắm mắt mở đã bị Nhϊếp Nghi xách ra khỏi nhà. Lực tay của anh rất thô bạo, bọn họ còn chưa kịp chống trả. Cửa nhà đằng sau đã cạch một cái đóng lại.

Động tác vô cùng dứt khoát, hệt như vừa tống ra hai con mèo hoang vậy.

Tiếng ồn ã bên ngoài tự dưng tắt lịm. Lâm Băng thấy rất hiếu kỳ, liền không nhịn được, áp tai lên cửa nghe ngóng.

"Mẹ, bọn họ...".

Nhϊếp phu nhân đưa tay, chặn anh.

"A Nghi, con nghe mẹ nói. Nhà chúng ta không phải hào môn gì, nhưng để được mọi người kính trọng, giữ được thanh danh qua bao thế hệ, điều ấy rất khó. Mẹ không cần biết thật giả đúng sai ở đây. Nhưng cô gái kia có quá nhiều thị phi và rắc rối. Con không thể phủ nhận được!" - Bà nói - "Nhà chúng ta không cần con dâu quá giỏi giang, quá giàu có, quá xinh đẹp hay quá ngoan ngoãn, chỉ cần đừng rước hoạ về nhà là được!".

Trong lòng Nhϊếp Nghi bỗng có chút mất mát. Mi mắt anh rũ xuống. Gương mặt không nén nổi thất vọng.

"Dạ, con hiểu rồi!".

"Mẹ thấy Chính Lan mới là người hợp với con nhất. Con bé đó vừa đảm đang, vừa hiền thục, sống trầm lặng. Cả bố và mẹ đều rất ưng ý. Thế này đi, chủ nhật tuần này, mẹ sẽ bảo với hai bên gia đình, gặp mặt nhau một lần. Con thấy thế nào?".

Lâm Băng chết phỗng ở cửa, cố áp chặt tai vào cửa, vẫn chẳng thấy Nhϊếp Nghi nói thêm câu nào.

Vậy là đồng ý rồi ư?...

Nhϊếp Nghi bận gì đó, cho nên không quản cô nữa. Lâm Băng mắc kẹt trong nhà. Hai thanh niên cảnh sát kia không có ý định nơi lỏng.

Là cô chủ động tìm bọn họ trước. Nắm đấm nhỏ lộc cộc gõ lên kính xe. Ô cửa được hạ xuống, cô nói.

"Chúng ta đi shopping có được không?".

Lâm Băng muốn giải thoát khỏi thế giới này một chút. Đáng tiếc, ở đây đến một người bạn cô cũng không có. Lưu Giang còn bận rộn việc kinh doanh, chưa có thời gian xem đến cô.

Hai vị cảnh sát trẻ trung đây chắc hẳn là hai người duy nhất còn lại không nhìn cô với ánh mắt săm soi và ác ý. Thấy Lâm Băng chủ động bắt chuyện, bọn họ rất niềm nở đáp lại.

Cậu cảnh sát lái xe có hơi ngây ngô, tên là A Tả. Cậu ngồi bên cạnh thì lém lỉnh hơn, tên là A Hữu. Thật trùng hợp mà cũng thật độc đáo!

A Tả và A Hữu phần lớn đều rất ngưỡng mộ Lâm Băng. Họ thấy cô hoàn toàn không giống những gì các vị tiền bối trong đồn kể, cũng thật thà, đem những chuyện này, nói hết với cô.

"Có thật là chị đã đem bánh của chị Chính Lan cho Nhϊếp đội đem nhúng nước không?".

Trong mắt bọn họ, Lâm Băng đã sớm trở thành nữ thần trong lòng. Cô vừa xinh đẹp, trí thức lại tài giỏi. Nội chuyện điều hành một cái quỹ và xử lý rắc rối trong bữa tiệc kia thôi đã nói lên tất cả.

Tính ra, Lâm Băng thua hai người họ gần 3-4 tuổi gì đó, không hiểu sao bọn họ gọi cô bằng chị. Lâm Băng cũng ngại sửa.

"Câu chuyện bé tẹo này mà cảnh sát các cậu còn nhớ cơ à? Cảnh sát nhỏ nhen..." - Cô lầm bầm than vãn, thừa nhận - "Đúng tôi làm đấy... Lúc đó còn là một đứa con nít, có nhiều chuyện, còn chưa suy nghĩ thấu đáo".

"Còn chuyện chị vu hãm mẹ kế?".

Khoé môi Lâm Băng giật giật.

"Hai người có thực sự muốn đi mua quần áo với tôi không? Làm gì mà hỏi nhiều thế?".

A Tả và A Hữu lần đầu được phú bà dắt đi mua sắm. Ban đầu còn bán tín bán nghi. Đây là món hời từ trên trời rớt xuống hay sao?

Lâm Băng để ý thấy hoàn cảnh hai người họ đều không được tốt, quần áo trên người đều đã sờn cũ một cách khó coi, nên mới đưa ra đề nghị này. Phải mua chuộc họ một chút thì A Tả và A Hữu mới nới lỏng cho cô được.

Lâm Băng coi họ như hai con búp bê di động, tuỳ ý phối đồ để giải khuây, thậm chí còn đưa họ đi cắt tóc, làm mặt.

Trong những món đồ mà cô mua, có những món lương cảnh sát làm cả năm cũng chưa chắc mua được. A Tả và A Hữu sau mấy vòng lượn lờ trong trung tâm thương mại cùng với cô, chưa bao giờ thấy lý tưởng trong lòng mình dễ lung lay thế bao giờ.

Ôm chân phú bà, chuyện gì cũng dễ giải quyết.

Bước ra khỏi trung tâm thương mại, bọn họ như biến thành một con người hoàn toàn khác. Không dám gọi là đẹp trai, sáng ngời, nhưng đã có dáng dấp của công tử đào hoa.

Tới chiều vẫn rảnh rỗi, Lâm Băng ghé qua công ty.

Điều bất ngờ nhất đang chờ cô ở đây. Chiếc ghế đặt ở giữa phòng làm việc đã bị người khác ngồi mất. Lâm Huy từ lúc nào đã dám ngồi lên chiếc ghế phó tổng của cô vậy?

Hắn đang đung đưa ghế. Hai chân duỗi thẳng, nhàn tản gác ở trên bàn.

Công ty này có ai mà không biết, Lâm Băng ghét nhất bị người khác đυ.ng vào đồ đạc chứ?! Đừng nói đến gác chân.

"Chào!".

Trong lúc Lâm Băng mặt mũi trắng bệch vì tức thì Lâm Huy ngược lại, vô cùng thoải mái.

Cái biểu cảm ất ơ, nhởn nhơ trên mặt hắn luôn có cách khiến người ta phát điên lên được!

Lâm Băng đẩy mạnh cửa kính, đi vào phòng, quát lớn.

"Ai cho anh tự tiện vào đây?".

"Còn có thể là ai được nữa chứ?" - Lâm Huy mỉm cười, rút cây bút đang cài sau tai ra, chồm người ngồi trên bàn, khıêυ khí©h - "Còn không phải là bố tôi ư?".

"Anh..." - Lâm Băng tức đến nghiến răng nghiến lợi - "Tại sao ông ấy không nói với tôi một lời nào?".

Lâm Huy vờ tỏ ra bất ngờ.

"Ô? Vì ông ấy đâu cần phải thế? Ông ấy là chủ tịch tập đoàn. Bố tôi, không phải bố cô!" - Hắn chậm rãi nhắc lại cho cô nghe.

Đường đường là một đứa trẻ sinh ra có cha mẹ đàng hoàng, Lâm Băng cứ thế bị người ta ném đi, bị nói thành một đứa trẻ mồ côi không hơn không kém.

"Cô không đi làm cả mấy ngày, nghĩ công việc trong công ty là ai làm cho vậy hả? Chưa kể hung khí gϊếŧ người còn được tìm thấy ở đây? Tin tức lớn thế nếu đến tai truyền thông hay hội đồng quản trị, hậu quả sẽ thành thế nào. Cái não tàn của cô có từng nghĩ qua chưa?".

Mí mắt cô khẽ chớp, cương liệt không để lộ ra nơi mềm yếu ở sâu thẳm đáy lòng.

"Lâm Trung đã cho tôi nghỉ!".

"Thế thì sao nào?" - Lâm Huy nhấn mạnh - "Chủ tịch đã cho phép tôi. Thay. Vị. Trí. Này!".

Hắn ta vừa nói vừa nhấn đầu bút xuống bàn.

Lâm Băng mím môi.

"Gọi bố đến đây! Tôi muốn nghe ông ta nói!".

Lâm Huy bật cười, khinh miệt.

"Cô thật sự muốn nghe ông ta nói gì ư? Quả nhiên, không biết xấu hổ!".

Lần này thì cô hét lớn. Sức lực đủ để thổi tung hết bốn lớp tường kính bao quanh căn phòng này lên.

"Gọi ông ta đến đây!".

"Được thôi!".

Lâm Huy nhấc máy, gọi qua số nội bộ, bảo ông Lâm Hiếu qua đây.

Trông thấy Lâm Băng và Lâm Huy, cổ họng ông tự nhiên nghèn nghẹn. Cái bụng qua bao năm do bia rượu mà trướng lớn. Tướng đi lạch bạch như con vịt đi vào phòng, hoàn toàn không có khí phách của một vị đại chủ tịch.