Chương 22: Bị Từ Chối

Buổi tối, Lâm Cẩm Vân đứng ngồi không yên trong phòng.

Cô nhớ tới giờ cơm tối nay Tưởng Lan luôn cố ý tránh né ánh mắt mình, trong lòng cô trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, hận chính mình nhất thời xúc động đồng thời lại nghĩ chắc có lẽ đó chỉ là ảo giác của mình.

Cô giống như những người yêu thầm lo được lo mất, tiến thoái lưỡng nan.

Có nên giải thích hay che giấu? Hay là cứ thẳng thắng nói ra tâm ý ẩn sâu trong lòng?

Đây có lẽ là vấn đề khó khăn nhất từ trước đến giờ mà Lâm Cẩm Vân gặp phải.

Cô hình dung trong đầu mình những hậu quả có thể xảy ra đằng sau cả hai lựa chọn.

Sau khi liên tục tự mình phủ định và tự mình thuyết phục, cuối cùng cô cũng có được lựa chọn cho mình, sau đó nâng lên quyển << Ngữ Văn sơ nhị >> nghiêm túc lật.

Đồng hồ chậm rãi chỉ hướng 9 giờ rưỡi, Tưởng Lan còn chưa lên lầu hai, Lâm Cẩm Vân có chút nôn nóng, quyết định xuống lầu nhìn xem.

Cô vừa mới đi tới cửa chợt nghe được tiếng bước chân, vì vậy liền nhanh chóng xoay người ngồi lại tại giường, trong lòng mong chờ, trong mắt cảm xúc như mang theo ánh sáng, khiến cô thoạt nhìn trông đầy sức sống và tự tin.

Bất cứ giá nào, đêm nay nhất định phải cùng Tưởng Lan nói rõ ràng!

Cửa chậm rãi được đẩy ra, đi đến là vẻ mặt tươi cười của Quách Xuân Lan.

Vẻ mặt phấn chấn của Lâm Cẩm Vân sau khi cánh cửa được mở ra và đóng lại đơ hoàn toàn, trong nháy mắt tối sầm lại.

Quách Xuân Lan thấy nữ nhi mình bộ dáng đờ đẫn, cũng đoán được kế tiếp cô sẽ hỏi cái gì, đơn giản liền trực tiếp nói cho cô biết: "Chị dâu ngươi đêm nay sẽ ngủ dưới lầu."

"Cái gì?"

"Tưởng Lan tối nay sẽ ngủ dưới lầu, ca ngươi lúc này không nháo, lại còn nghe lời ha ha."

"Làm sao sẽ. . . "

Quách Xuân Lan trong lòng đang vui vẻ, nói cũng bắt đầu nhiều, tiến vào màn liền lôi kéo nữ nhi lải nhải.

"Hắc hắc, ta đã nói với ngươi, khoảng thời gian ngươi không ở nhà, hai vợ chồng nhị ca ngươi ở một chỗ rất tốt. Anh ngươi như biến thành người khác vậy, đối với Tưởng Lan cũng không nổi nóng như trước đây. Kỳ thực a, ta hai ngày nay cũng muốn tìm thời điểm để cho hai người bọn họ ngủ cùng một chỗ, nhưng không có nghĩ tới chị dâu ngươi lại tự mình nói ra trước. Tốt, việc này xem như giải quyết được rồi."

"Cái gì? Là Tưởng Lan tự mình đề nghị?"

"Chính là nàng nói a, vợ Khang tử đúng là người hiểu chuyện hơn vợ Vĩ Kiện."

Lúc này, Lâm Cẩm Vân cảm thấy một trận không rét mà lạnh run cả người, tất cả suy nghĩ ý định lúc nãy của cô coi như bị dập tắt hoàn toàn.

Cô tuy là người có tố chất không thông minh nhưng lại là người chăm chỉ, siêng năng, chịu khó. Từ nhỏ đến lớn, dù là vô số bài tập, công việc hay cuộc sống gặp vấn đề khó khăn cô cũng không bao giờ xem thường và từ bỏ.

Nhưng lúc này đây, khi cô muốn một lần nữa dựa vào sự ngoan cường và kiên trì trong tính cách của mình để vượt qua câu hỏi lớn trong cuộc đời này, thì cô lại bị tước đi câu trả lời của mình một cách tàn nhẫn.

Quách Xuân Lan đang còn luyên thuyên lãi nhãi mà nói, Lâm Cẩm Vân thì đang bị động mà nghe, tai này qua tai kia, trong đầu chỉ lưu lại một câu nói:

Tưởng Lan chính mình đề nghị.

Còn có cái gì không hiểu nữa chứ?

Tưởng Lan là một người có khí chất, có cái nhìn tinh tế, là người thông minh, nhanh nhẹn sao lại không nhìn thấu suy nghĩ của mình chứ.

Nàng chỉ là, dùng phương thức này thay mình đưa ra lựa chọn. Đồng thời, đây cũng là nàng lựa chọn cho chính bản thân mình.

Lâm Cẩm Vân mạnh mẽ lắc đầu, nỗ lực ngăn cản bản thân tiếp tục suy nghĩ thêm nữa. Cô sợ suy nghĩ thêm nữa, chính mình lại tỏ ra thất thố, dù sao mẹ đang ở trong phòng, cô chỉ có thể tự trấn định bản thân.

Lâm Cẩm Vân cứng nhắc hạ người nằm xuống, chẫm rãi kéo chăn mỏng đắp lên người, đưa tay tìm tòi cái nút đèn đầu giường lại chạm được thứ khác, nghiên đầu nhìn lại, là một quyển sách giáo khoa ngữ văn cấp hai. Cô cầm lấy sách giáo khoa, bàn tay ở bìa sách chậm rãi vuốt nhè nhẹ, không tự chủ mà nghĩ tới dáng vẻ của Tưởng Lan mỗi lần nghe bài khóa, từ vấn đề này đến vấn đề khác đều biểu đạt quan điểm của mình.

Những hình ảnh lẻ loi, rời rạc không ngừng hiện lên trong đầu Lâm Cẩm Vân.

"Sao còn không tắt đèn? Nghĩ gì thế?"

Quách Xuân Lan nằm xuống một lúc lâu, chờ Lâm Cẩm Vân tắt đèn, nhưng đèn lại không tắt. Bà ấy ngẩng đầu lên nhìn, thấy nữ nhi mình đang cầm quyển sách đến ngẩn người, sắc mặt thoạt nhìn ngơ ngẩn, vì vậy lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Cẩm Vân bị lời nói của mẹ mình làm thức tỉnh, sắc mặt khôi phục lại bình thản, cất xong sách vở, đưa tay ấn tắt ngọn đèn.

Làm sao có thể ngủ được đây?

Chỉ cần vừa nhắm mắt lại không thể khống chế được mà nghĩ đến người kia, một tiếng trôi qua, Lâm Cẩm Vân vẫn trằn trọc như cũ. Bên cạnh dần dần truyền đến tiếng hít thở đều đặn, mẹ chắc đã ngủ, cô một mình nghe tiếng hít thở, càng cảm thấy phiền muộn trong lòng, tuy rằng nó không có ầm ĩ.

Cô thực sự chịu không nỗi, cảm giác trong phòng tất cả đều là hơi thở và hình bóng của người kia, không thể đợi tiếp nữa. Vì vậy cô lặng lẽ ngồi dậy, rón rén chui khỏi màn, nhẹ nhàng ra tới cửa, chậm rãi xoay chuyển đóng cửa ra khỏi phòng.

Cô tiếp tục đi xuống dưới lầu, đi tới phòng khách lầu một, thấy cánh cửa phòng bên trái phòng khách đóng chặc, tim tựa như dao cắt.

Lâm Cẩm Vân nghiên đầu qua chỗ khác không nhìn gian phòng đó nữa, mà đi về phía cửa chính, nhẹ nhàng mở khóa, hướng sân đi đến.

Đây cũng là một buổi tối trăng sáng, khắp nơi đều yên tĩnh, bên tai nghe được một chút tiếng gió lay động cây cỏ. Lâm Cẩm Vân đứng ở trong sân, cảm nhận sự cô đơn cùng sự yên tĩnh của đêm khuya cuối hè, phiền muộn trong lòng dần dần bình thường trở lại.

Bên ngoài sân là những bóng đèn đường mờ nhạt, Lâm gia và đèn đường gần kề nhau, nên có thể được ánh đèn soi sáng.

Đại hoàng Lâm gia đang ngủ, lúc này như nhận thấy được có cái gì đó ở lưng, thứ này tựa như vẫn còn ấm, đang vuốt trên lông nó, rồi đến đỉnh đầu gãi gãi. Đại hoàng triệt để bị quấy nhiễu tỉnh, lỗ tai run một cái, mở hai mắt.

Nó thấy một bóng người đang ngồi xổm trước mặt đưa tay vuốt đầu của mình, lập tức cảnh giác mà đứng lên, vô ý thức hướng bóng người gầm nhẹ một tiếng.

"Suỵt! Đừng làm ồn."

Nó ngẩn đầu nhìn người này, phát hiện thì ra là chủ nhân, lập tức thu hồi phòng bị, lấy lòng liếʍ liếʍ tay của nàng, sau đó lại lười biếng nằm xuống lại trong chuồng của mình.

Ai biết được cánh tay đó lại không buông tha nó, tiếp tục ở trên người nó sờ tới sờ lui. Nhưng nó hiện tại lại không muốn bị làm phiền, vì vậy liền ngẩng đầu đem đầu mũi ẩm ướt đẩy cánh tay đó ra. Nhưng chủ nhân của nó lại không từ bỏ ý định, nó vừa đẩy tay ra thì cánh tay này liền bắt đầu quấn tới.

"Ngay cả ngươi cũng không bồi ta, ngươi cũng không cần ta nữa sao?"

Nó nghe được chủ nhân nói câu gì đó, nhưng tay vẫn còn tiếp tục vuốt.

Nó có chút tức giận, lần thứ hai đứng lên, há miệng ngậm lấy tay của người này.

"Cẩn thận!"

Đột nhiên có một thanh âm truyền đến. Lâm Cẩm Vân xoay người, nhìn thấy Tưởng Lan đang đứng cách cô khoảng ba buốn bước mà nhìn về phía mình.

Đại hoàng là một con chó rất trung thành với con người, nó kỳ thực không có cắn người, nhưng trong mắt của Tưởng Lan lại nhìn thành nó đang ở một tư thế tấn công. Tưởng Lan vội vàng bước đến chỗ Lâm Cẩm Vân, nắm lấy tay và nhìn cẩn thận: "Có bị cắn trúng hay không?"

Lâm Cẩm Vân rút tay ra, đối mặt với Tưởng Lan, trầm mặc không nói.

"Tại sao không đi ngủ?"

". . . "

"Cẩm Vân, ban đêm lạnh, mau trở lại phòng đi ngủ đi."

"Không có thói quen, ngủ không được." Lâm Cẩm Vân nhìn chằm chằm hai mắt Tưởng Lan, bình tĩnh hỏi: "Còn ngươi? Ngươi có thói quen sao?"

"Ta cũng không có thói quen."

Lâm Cẩm Vân nghe nói như thế, đôi mắt cô sáng lên, vừa định vươn tay kia, lại nghe được Tưởng Lan nói thêm một câu: "Nhưng ta muốn làm quen dần."

Bàn tay cứng ngắc vẫn chưa rút lại, ánh sáng trong mắt Lâm Cẩm Vân vẫn chưa mờ đi cô không từ bỏ ý định, vẫn đang nỗ lực đến cùng: "Thật ra Tưởng Lan ta. . . "

Tưởng Lan lại đột nhiên cắt đứt lời Lâm Cẩm Vân.

"Cẩm Vân, về sau vẫn nên kêu ta là chị dâu đi."

Muốn đè chết một con lạc đà, đôi khi chỉ cần một cọng cỏ.

Mặt Lâm Cẩm Vân nhất thời xám như tro tàn, nhìn về phía Tưởng Lan, trong ánh mắt tràn đầy ai oán và ủy khuất. Nhưng cô lại chú ý tới, sắc mặt thật bình tĩnh của Tưởng Lan, không nhìn ra được bất kỳ tâm tình nào.

Sự phát hiện này khiến Lâm Cẩm Vân cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nói cho cùng, cô cũng là lần đầu nếm thử tình yêu, nhưng thực tế người kia lại kiên quyết cự tuyệt và hoàn toàn coi thường, nội tâm kiêu ngạo và lòng tự tôn trong nháy mắt tựa như sụp đổ, không còn sót lại chút gì.

Lâm Cẩm Vân vội vàng dời mắt đi chỗ khác, cất bước đi qua người Tưởng Lan đi về phía trước.

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người xuống lầu ăn sáng lại phát hiện Lâm Cẩm Vân đã rời đi rồi. Tất cả mọi người ai cũng rất là giật mình, ngay cả Quách Xuân Lan người cùng phòng với cô cũng không biết là rời đi lúc nào.

Chỉ có Tưởng Lan biết Lâm Cẩm Vân lúc năm giờ sáng thì kỵ xe rời đi.

Lúc Lâm Cẩm Vân rời đi sắc trời vẫn chưa sáng, bóng đêm mờ mịt như trước. Tưởng Lan trốn ở cửa sổ thấy cô trầm mặc ngồi xổm bên người Đại hoàng, thấy cô cẩn thận mở khóa xe sợ phát ra tiếng động lớn. Cuối cùng, đi từng bước đến sân, dần dần biến mất ở tầm mắt của mình.

Một khắc kia, lòng Tưởng Lan giống như bị thủng một lổ lớn, máu chảy không ngừng.

Trước bữa trưa, Lâm Cẩm Vân đã nhờ Chu Mai nhắn lại cho gia đình mình, tuyên bố rằng cô ngoài giờ làm việc ở trường còn phải bận rộn một thời gian nên thời gian tới sẽ không trở về nhà.

Mọi người đều tin điều đó, ngoại trừ Tưởng Lan.

Tưởng Lan cố ý chờ những người trong nhà đi ra cửa liền đi đến căn phòng của Lâm Cẩm Vân.

Nàng đi vào căn phòng mà mình đã ở hai tháng nay, lúc này mới phát hiện nhìn một vật đều sẽ mang theo cảm giác thân thiết như Lâm Cẩm Vân, nàng xem qua sách và cái gối nàng từng gối qua, nhìn đến nón lá đang treo trên kệ, trên bệ cửa sổ là cái máy ghi âm nàng bình thường nghe. . .

Đầu giường đặt một cuốn sách giáo khoa, Tưởng Lan cầm lên, lật tới thì phát hiện góc giấy bị gấp lại, lật lùi lại, liền xuất hiện hai trang cũng bị gấp lại giống như vậy.

Nàng biết đó là thói quen của Lâm Cẩm Vân, tưởng tượng rằng Cẩm Vân đang tìm kiếm một bài văn hay và gấp phần chân trang để đánh dấu nó. Nàng cảm thấy chua chát trong lòng, cúi đầu đem sách giáo khoa ôm chặt trong lòng, trong nháy mắt lòng nàng như sụp xuống, nước mắt rơi như mưa.