Chương 23: Bình Tĩnh

Sau khi Lâm Cẩm Vân trở lại trường, cô vẫn đi làm, giảng bài, hội thảo và làm những nhiệm vụ khác như thường lệ, cố gắng cư xử như bình thường, nhưng vẫn có người có thể thấy cô không vui trầm mặc ít nói.

Thế giới này sẽ không ngừng quay vì cảm xúc đau buồn của ai đó, mỗi một người đều có phiền muộn riêng, cảm xúc hiện tại của cô chỉ là một thay đổi nhỏ xen lẫn trong cuộc sống này mà thôi và cũng rất nhanh sẽ đi vào lãng quên.

Nhưng có người lại không có ý định quên nhanh như vậy, dù sao Lâm Cẩm Vân vẫn còn thiếu nợ hắn bữa móng heo.

Sau giờ học hôm nay, Hứa Tiểu Phong cố ý chạy đi tìm Lâm Cẩm Vân để đòi nợ.

Hắn cũng biết Lâm Cẩm Vân gần đây tâm tình không tốt, cho nên vừa mở miệng liền trêu ghẹo cô:

"Lâm lão sư, xe đạp kỵ tốt sao?"

Lâm Cẩm Vân nhất thời còn chưa có nhận ra ý đồ của hắn, thành thực mà đáp: "Ừ, kỵ rất tốt."

"Ta vừa mới đi ngang qua ký túc xá, không nhìn thấy chiếc xe màu đỏ kia đâu, ngươi quyên góp cho vùng khó khăn rồi sao?"

"Không phải." Lâm Cẩm Vân bởi vì lời nói này của hắn lại nghĩ đến Tưởng Lan, trong lòng lại hơi đau, ánh mắt cũng theo đó mà ảm đạm, trầm mặt nhìn Hứa Tiểu Phong.

Hứa Tiểu Phong đem những biến hóa rất nhỏ của cô thu hết vào trong mắt, lẩm bẩm một câu: "Qua cầu rút ván."

"Ngươi nói cái gì?"

"Ha ha, không có gì."

"Không có việc gì thì ngươi mau đi đi, ta còn phải chấm bài."

Hứa Tiểu Phong thấy cô đuổi người, có chút mất mát. Hắn lại nghĩ đến bản thân đến tìm cô là vì bữa ăn đã giao ước từ trước, vì thế cố ý khoa trương nói: "Hắc, Lâm Cẩm Vân đồng chí! Thì ra ngươi là người như vậy, ta hôm nay mới có thể nhìn rõ a."

"Ta làm sao?"

"Ngươi thiếu nợ ta một thứ mà không trả."

"Ta thiếu nợ ngươi?"

"Ngươi thiếu ta một bữa móng heo!"

". . . "

Bọn họ nói nói liền không tự chủ được cả tiếng đứng lên, lúc này đã có đồng nghiệp khác nghe được thì nhìn lại. Lâm Cẩm Vân thấy được những ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp khác, vội vàng cúi đầu, vẻ mặt đỏ bừng, lôi kéo Hứa Tiểu Phong nhỏ giọng nói: "Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?"

"Ngươi là thiếu ta móng heo."

"Xin lỗi, ta quên mất, không phải cố ý. Ta buổi trưa sẽ đi nhà ăn mua cho ngươi một cái."

"Vậy không được, một móng heo liền muốn đuổi ta? Ta vừa mới vì một cái móng heo mà ở phòng làm việc gào thét, lại còn trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy. Ngươi phải bồi thường ta."

"Vậy ngươi muốn bồi thường thế nào a."

"Để ta nghĩ, nghĩ xong sẽ nói cho ngươi biết. Bất quá móng heo vẫn phải ăn, buổi trưa gặp ở nhà ăn."

Nói xong liền đi mất.

Vì vậy, trưa hôm nay Lâm Cẩm Vân cuối cùng đem móng heo thiếu nợ trả cho Hứa Tiểu Phong. Cô đáy lòng thật cảm kích hắn đã giúp đỡ. Lại nghĩ đến hắn đòi bồi thường lúc nãy liền hỏi hắn muốn bồi thường cái gì.

Hứa Tiểu Phong thấy cô chủ động hỏi, cũng không khách khí, trực tiếp nói với cô: "Ngươi mời ta đi xem phim điện ảnh đi."

"Được a, ngươi muốn xem bộ nào thì nói cho ta biết, ta đến lúc đó đi giúp ngươi mua phiếu."

"Hả? Ngươi không đi xem sao?"

"Ta đi làm gì? Cũng không phải ta muốn đi xem phim."

Hứa Tiểu Phong nhất thời bối rối, trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến Lâm Cẩm Vân nói thế, vội vàng nói: "Ngươi thực sự không đi cùng sao? Bộ phim này rất hài hước, tên <>, Trần Bội Tư diễn, ngươi không suy nghĩ lại sao?"

"Không."

"Ta xem ngươi gần đây tâm tình không tốt, cần phải đi thư giản một chút a. Bộ phim này rất hài hước."

"Ta nào có tâm tình không tốt."

"Vậy ngươi tâm tình đang rất tốt sao?"

"Ừ, tốt."

"Vậy ngươi cười một cái xem."

". . . "

Lâm Cẩm Vân liếc hắn một cái, liền tùy tiện đưa ra cái lý do, nói: "Ta nghèo a, không có tiền."

"Một vé chỉ có một tệ, ngươi nghèo cũng không đến nỗi ngay cả một tệ cũng không có đi."

"A, chính là mua cho ngươi rồi."

"Này! Đỗ lỗi cho ta sao?"

Lâm Cẩm Vân nghe hắn nói như vậy có chút dở khóc dỡ cười, tâm tình rốt cuộc cũng buông lỏng, vẻ mặt cũng không ủ rủ nữa.

Hứa Tiểu Phong thấy cô tâm tình tốt lên, lại cùng cô phân tích: "Lâm lão sư, ta phân tích cho ngươi một chút, nếu ngươi đang có tâm trạng hay phiền muộn, đừng có giữ mãi trong lòng thế. Sống ở đời ai rồi cũng phải trải qua những thứ đó a. Ta không biết ngươi gần đây buồn phiền về chuyện gì, có lẽ là vì tiền hay là vì một người khác đi. Nhưng vì tiền mà tâm trạng rầu rĩ không vui, như thế sẽ biến ra tiền sao? Còn nếu vì người khác mà rầu rĩ không vui, liệu người nọ sẽ đáp ứng điều ngươi mong muốn sao? Chắc chắn không, đúng không? Cho nên ngươi cũng đừng ở đây lo lắng, rầu rĩ, sinh ra cáu giận vô cớ, không chỉ ảnh hưởng đển sức khỏe mà còn làm trễ nãi công tác."

"Ta không có làm trễ nãi công tác."

"Ngươi bây giờ tuy là không có, nhưng ngươi cứ mãi rầu rĩ không vui thế này, ngươi đảm bảo không ảnh hưởng đến công tác, không ảnh hưởng đến học sinh sao? Ngươi có dám chắc rằng ngươi không có giận chó đánh mèo trút giận lên học sinh khi ngươi đang ở trong tâm trạng tồi tệ? Hoặc nhiều hoặc ít, một lần cũng không có sao?"

". . . "

Lâm Cẩm Vân không nói nên lời, bởi vì cô nhớ tới gần đây thái độ của mình đối với học sinh thực sự là có một chút khắc nghiệt hơn so với trước.

Cô chột dạ, nghĩ Hứa Tiểu Phong nói cũng không phải là không có lý, vì vậy liền giải thích: "Kỳ thực ta cũng biết như vậy không tốt, nhưng ta chính là không khống chế được sẽ đi nhớ đến chuyện không vui, sau đó tâm tình liền không tốt. Ngươi nói đúng, chí ít đừng để ảnh hưởng đến học sinh, ta sẽ từ từ điều tiết bản thân lại."

"Đúng đúng, phải điều chỉnh lại tâm tình. Làm thế nào để điều chỉnh thì chi bằng cùng ta đi xem bộ hài kịch a. Vào xem cười một trận, như vậy phiền não tự nhiên sẽ biến mất a."

Lâm Cẩm Vân lúc này rốt cục cũng cười, Hứa Tiểu Phong thấy cô cười, nói cho cô biết thứ sáu bảy giờ hai mươi sẽ ở rạp chiếu phim chờ, muốn tới thì tới, còn nếu không tới hắn sẽ tự mình xem, để giúp cô vứt bỏ chuyện không vui này, đi xem phim sẽ không cần cô thanh toán.

Lâm Cẩm Vân không có lập tức đồng ý, chỉ nói mình sẽ suy nghĩ lại.

Đảo mắt liền đến tối thứ sáu, mới qua bảy giờ Hứa Tiểu Phong đã đến rạp chiếu phim chờ. Trong lòng hắn kỳ thực cũng không có chắc Lâm Cẩm Vân có tới hay không, vì thế có một chút nôn nóng và mong chờ, cứ ba phút lại nhìn đồng hồ.

Thời gian cuối cùng cũng trôi đến bảy giờ hai mươi lăm, Lâm Cẩm Vân không có xuất hiện, Hứa Tiểu Phong quyết định từ bỏ. Hắn xoay người đi đến chỗ đỗ xe, chuẩn bị lấy xe kỵ về nhà.

Hắn đang mở khóa xe, đột nhiên có bàn tay đưa qua kéo hắn một cái, hỏi: Hứa Tiểu Phong, ngươi không xem sao?"

Hắn ngẩn đầu lên nhìn, thấy Lâm Cẩm Vân mặt đầy mồ hôi, đang đứng ở bên cạnh xe nhìn mình.

"Đường nhiên xem a, ngươi thế nào hiện tại mới đến?"

"Không nghĩ tới giờ này còn có người bắt xe, một vài người xe không có bảng số bị bắt lại. Ta đi đường vòng mới tới được. Ngươi đợi đã lâu đi."

"Không có, ta cũng vừa mới đến."

Hai người đi đến lối vào cửa rạp, lúc này một đại nương bán kẹo mạch nha đột nhiên mỉm cười với Lâm Cẩm Vân nói, "Cô gái, ngươi cuối cùng cũng đến a, nếu còn không đến có thể chàng trai này khẩn trương đến phát khóc a."

Hai người nghe xong không khỏi lúng túng, may mắn thay, da mặt của Hứa Tiểu Phong không mỏng như vậy, hắn liền tìm chủ đề khác để tránh đi.

Bộ phim xác thực hài hước như lời Hứa Tiểu Phong, có vài phân cảnh làm cho Lâm Cẩm Vân không khỏi ôm bụng mà cười.

Hứa Tiểu Phong thấy cô cười vui vẻ, càng muốn lấy lòng cô. Hắn nhìn thấy cửa vào rạp có bán đồ uống lạnh, vì vậy chạy tới mua hai bình nước cam ép.

Vừa gấp gáp đi vào rạp chiếu phim, cái gì cũng không mua đem vào, hiện tại không phải là thời cơ tốt để thể hiện sao?

Hứa Tiểu Phong nghĩ như vậy, liền vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Cẩm Vân, trên tay cầm nước cam ép đưa cho cô, nhưng lại thấy sắc mặt Lâm Cẩm Vân đột nhiên cứng lại.

"Làm sao vậy? Không uống được cái này sao?"

"Không có gì. Có thể uống được."

Lâm Cẩm Vân tiếp nhận nước cam ép, miệng hút nước, nghĩ về bộ phim vừa rồi, lại cảm thấy không có vui vẻ và dễ chịu, mà chỉ có nhàn nhạt tiếc nuối.

Bởi vì cô nghĩ, có thể không bao giờ. . . được cùng Tưởng Lan cùng nhau xem phim nữa.

Hứa Tiểu Phong không biết cô tại sao đột nhiên lại xuống tinh thần, cũng không có đi hỏi, chỉ tìm đề tài khác mà trò chuyện.

"Được rồi, xe ngươi không có bảng số, rất dễ bị giam xe, ngươi có muốn mua một bảng số hay không?"

"Ừ, ngươi có cách sao?"

"Đương nhiên là có a. Ngươi thứ bảy có thời gian rảnh không? "

"Đều rảnh."

"Ngươi không trở về nhà sao?"

"Không trở về."

"Tuần này hình như ngươi không có ca trực a. Ngươi không về nhà vậy mua xe để làm gì?"

"A, ta cũng không biết."

Vì vậy, buổi trưa thứ bảy Hứa Tiểu Phong mang theo Lâm Cẩm Vân đi tìm người để làm một bảng số xe và làm giấy chứng nhận quyền sở hữu.

Việc này làm Lâm Cẩm Vân phải bỏ ra thêm mười đồng tiền, nhưng việc này so với mua một chiếc xe mới còn rẻ hơn nhiều. Trải qua chuyện móng heo lần trước, cô cũng không dám lại quên ơn, lập tức đưa ra ý kiến đãi Hứa Tiểu Phong.

Hứa Tiểu Phong thấy cô vừa mới tiêu một số tiền lớn, nên nói mình gần đây đang giảm cân, để cho cô nợ lần này, lúc khác sẽ đến tìm đòi nợ sau. Lâm Cẩm Vân nghe vậy cũng chỉ đồng ý theo hắn.

Trong khoản tời gian này Lâm Cẩm Vân không trở về nhà nên có rất nhiều thời gian rỗi, vì vậy cô liền đem thư pháp mà mình lúc đại học có luyện qua ra tiếp tục luyện viết.

Lâm Cẩm Vân vốn là có vài năm kinh nghiệm trong việc viết thư pháp, nên việc luyện tập viết cũng dễ nhàng, luyện viết cũng làm cho lòng cô ổn định lại rất nhiều.

Ba tuần cứ như vậy mà trôi qua.

Sáng sớm hôm nay, Lâm Cẩm Vân đang ở ký túc xá viết chữ, trong nhà điện thoại tới.

Hóa ra là Quách Xuân Lan nhớ thương con gái đã ơn một tháng không có về nhà, liền gọi điện tìm cô hỏi lý do.

Lâm Cẩm Vân nhận điện thoại, mượn cớ trường học có nhiều việc nên không có thời gian để về nhà.

Quách Xuân Lan cúp điện thoại, về nhà nói lại cho mọi người Lâm Cẩm Vân không có thời gian rảnh để về thăm nhà, những người khác nghe xong mặc dù tiếc nuối nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều. Chỉ có Tưởng Lan nghe xong tin tức này lòng lại nặng trĩu, nàng đoán rằng Lâm Cẩm Vân là vì trốn tránh mình mới không trở về nhà.

Cái suy đoán này khiến cho Tưởng Lan cảm thấy có lỗi, đau lòng mấy ngày liền.