Chương 33: Sống Chung

Cuộc sống chung của hai người chính thức bắt đầu.

Khả năng thích ứng của Tưởng Lan so với Lâm Cẩm Vân dự tính tốt hơn nhiều.

Nàng chỉ mất hai ngày để làm quen với cuộc sống ở ký túc xá, nàng ở phòng dọn dẹp, nghe radio, đan áo len, chờ Lâm Cẩm Vân đi làm về.

Tất nhiên nàng cũng sẽ ra ngoài, nhưng cũng là vì để mua sắm thêm đồ cho căn phòng.

Bếp nhỏ dành riêng cho Lâm Cẩm Vân được sử dụng ngày càng thường xuyên hơn. Không chỉ có bếp điện và bộ đồ ăn trên bàn, mà còn có thớt, dao làm bếp và thìa. Trong ngăn kéo ngoại trừ trứng gà, gạo và mì ra, còn có các nguyên liệu để nấu ăn và gia vị các loại.

Lâm Cẩm Vân hiện tại sau giờ dạy sẽ không phải chạy đến căn tin ăn, mà là chạy về phòng ký túc ăn.

Cô mỗi lần nhìn thấy đồng nghiệp mình sau khi tan việc phải chạy đi căn tin xếp hàng mà mua cơm, cùng với việc tranh giành chỗ ngồi chưa nói đến là thức ăn đều đã nguội lạnh hết không còn ngon nữa, trong lòng cảm thấy mình thật may mắn. Bởi vì mình vừa về ký túc xá thì có cơm nóng món ăn ngon được bưng lên, còn có một mỹ nhân ngồi cùng bàn ăn cùng.

Mỹ nhân vừa hiền lành vừa biết săn sóc, lại còn hàng ngày sẽ thay đổi thực đơn các món ăn cho cô.

Tưởng Lan bình thường sẽ mua đồ ăn trước ở căn tin và đặt nó trong l*иg áp để hâm nóng, sau đó ước tính thời gian để nấu súp nóng hoặc hầm món sữa trứng trong bếp điện trước khi Lâm Cẩm Vân trở về. Bằng cách này, Lâm Cẩm Vân có thể ăn đồ ăn nóng ngay khi trở về.

Ngoài ba bữa ra, Tưởng Lan mỗi đêm còn làm các món ăn khuya đa dạng, có đêm là một chén súp trứng, có khi thì chè đậu đỏ hoặc là chè hạt vừng. Đó chỉ là những nguyên liệu đơn giản và rẻ tiền, nhưng qua sự khéo léo tuyệt vời của nàng tạo ra món ăn mà người bình thường đều không làm được.

Người thường có thể nhìn thấy được Lâm Cẩm Vân tròn trắng lên, cũng không còn gầy như trước đây. Các đồng nghiệp nhận thấy được cô có biến hóa, đều trêu ghẹo cô, cười hỏi cô có bí quyết gì, mỗi ngày sau buổi dạy đều trở về ký túc xá bế quan tu luyện. Cô sau nghe nghe được cũng chỉ mỉm cười mặc cho họ nói.

Hứa Tiểu Phong biết rõ nội tình, liền xen mồm trêu ghẹo nói: "Nói không chừng Lâm lão sư đây là trong phòng cất giấu một đại bảo bối a."

Có một đồng sự nghe được, lập tức tò mò, muốn chứng thực lời Hứa Tiểu Phong nói.

Lâm Cẩm Vân nhìn người này, phát hiện là một nam đồng sự, lập tức lựa chọn không lên tiếng. Cô cẩn thận quan sát, phát hiện người này đúng là nam đồng sự lúc trước tự nguyện cho cô mượn xe nhưng bị cô từ chối lòng tốt, lập tức khoát tay nói "Không phải vậy, đừng nghe hắn nói bừa", sau đó liền trừng mắt liếc Hứa Tiểu Phong, mang theo giáo án bực bội mà đi đến phòng học.

Nhưng đại bảo bối này mỗi ngày cũng sẽ ra vào, nếu buồn chán sẽ đi lại ở trong sân trường, thậm chí có lúc còn phải ra khỏi trường để mua đồ, muốn giấu diếm đúng là không thể.

Do đó, các đồng nghiệp bắt đầu nhận thấy được sự tồn tại của Tưởng Lan, biết Lâm Cẩm Vân có một biểu tỷ xinh đẹp hiền lành ở chung, mỗi ngày đều ra sức chăm sóc cô, đem cô nuôi đến trắng tròn.

Trong khoảng thời gian ngắn, đều làm mọi người tò mò hơn.

Nói về Lâm gia, tin vui sau khi Lâm Cẩm Vân đi là cảnh sát không có trở lại, nhưng tin xấu là Tưởng Lan cũng theo đó mà mất tích.

Quách Xuân Lan bởi vì vậy mà tinh thần sa sút trong mấy ngày, dần dần cũng bắt đầu tiếp thu được sự thật này, nhưng trong lòng thủy chung vẫn tức giận.

Bà nghĩ nói thế nào thì Tưởng gia vẫn thiếu nợ bà, hơn nữa bà nghĩ Tưởng phụ không có khả năng đối với hành tung của Tưởng Lan hoàn toàn không biết gì cả.

Cuối tuần này Lâm Cẩm Vân bận quá không có thời gian về nhà, thiếu một lời khuyên giải an ủi và khai thông cho Quách Xuân Lan, bà lại kìm nén đến mức khó chịu, vì vậy quyết định thứ bảy hôm nay tới Tưởng gia một lần nữa. Nhưng bà nhớ kỹ lời Lâm Cẩm Vân phân phó, nên lúc này không có mang theo Lưu Phượng, mà là lựa chọn một mình đi, đơn phương độc mã đi đến thôn Viên Tây tìm Tưởng phụ hỏi chuyện.

Quách Xuân Lan vừa đến Tưởng gia vẫn như cũ chỉ thẩy Tưởng phụ và Tưởng Uy ở nhà, bà cũng không dài dòng, vừa vào cửa liền trực tiếp mở miệng hỏi hai cha con có biết Tưởng Lan ở đâu hay không.

Hai cha con Tưởng gia đều lắc đầu biểu thị không biết.

Quách Xuân Lan tất nhiên là không tin, liền đi xung quanh nhà để tìm.

Tưởng phụ ban đầu còn treo khuôn mặt tươi cười hỏi bà đang tìm cái gì, thấy bà vẫn luôn thờ ơ, khuôn mặt lập tức mất hứng nói: "Bà thông gia, phòng này cũng không có lớn lắm, bà cũng xem qua hết rồi, nếu có giấu gì thì đã nhìn ra được, hay là bà nghĩ giấu ở trong tường, có muốn hay không ta cho bà mượn cái búa đập tường ra?"

Quách Xuân Lan nghe được hắn chăm chọc, cũng không cam tâm tỏ ra yếu thế, đơn giản liền đem chuyện cảnh sát tới nhà và Tưởng Lan mất tích toàn bộ kể cho hắn nghe, càng nói càng kích động, trước mặt Tưởng phụ liền mắng Tưởng Lan một câu "Thất đức vô giáo dục".

Tưởng phụ nghe xong cũng gấp, nghĩ bà là đang mượn cớ để chửi mình, vì vậy cũng không cam tâm, nói:" Nữ nhi của ta gả cho Lâm gia các ngươi, người bây giờ không thấy, ta còn không có tìm các ngươi truy hỏi, ngươi ngược lại chạy đến nhà của ta mà làm ầm ĩ. Rốt cuộc ai là người thất đức vô giáo dục đây?"

Những lời của Tưởng phụ đã khơi dậy sự tức giận mà Quách Xuân Lan đã tích lũy bấy lâu nay. Vì vậy tức giận mắng to: "Tưởng lão đầu ngươi bớt làm ra vẻ đi. Con gái ngươi chạy đi đâu ngươi sẽ không biết sao? Lừa tiền nhà ta còn quay lại cắn một cái, thật không biết xấu hổ! Một tiểu vô lại, một lão già đanh đá!"

"Ngươi. . . "

Tưởng phụ vốn đang định chửi một câu còn khó nghe hơn, nhưng nghĩ lại, quyết định không bằng đùa giỡn với danh đanh đá mà bà đã đặt cho mình, vì vậy cười như không cười trả lời: "Hắc hắc, chúng ta đanh đá vô lại, nhưng có người biết vậy mà còn đến tìm chúng ta, khó trách sinh ra một nhi tử ngốc, thì ra cũng di truyền từ mẹ."

Quách Xuân Lan bị lời này làm cho hoàn toàn chọc giận, chỉ vào Tưởng phụ chửi bới, cũng mặc kệ Tưởng Uy bên cạnh đang đứng nhìn, những lời chửi bới khó nghe đều cứ như vậy mà tuông ra.

Tưởng phụ thấy bà bộ dáng tức muốn hộc máu, ngược lại không giận mà có chút hả hê vui sướиɠ, dùng lời nói móc châm chọc bà.

Quách Xuân Lan tức giận đến thiếu chút nữa muốn tiến lên đánh Tưởng phụ, cũng may Tưởng Uy lôi kéo ngăn cản hai người tách nhau ra.

Tưởng Uy một bên ngăn không cho cha mình nói, một bên nửa khuyên nửa đẩy Quách Xuân Lan ra ngoài, Quách Xuân Lan bị đuổi ra ngoài sau đó lại tiếp tục chửi rủa, bà căm hận hướng trên cửa chính Tưởng gia khạc nhổ nước bọt liền thở phì phò mà rời đi, dọc đường đi bà luôn đem Tưởng gia ra mà mắng.

Không chỉ có Quách Xuân Lan là người phiền lòng, mà ngay cả Lâm Cẩm Vân hai ngày này cũng phiền muộn không ít.

Thứ nhất là bởi vì gần tới cuối học kỳ, công việc nhiều hơn, cô hầu như không có thời gian bồi Tưởng Lan đi xem phim điện ảnh.

Thứ hai là gần đây có nhiều nam đồng sự độc thân và nữ đồng sự đã kết hôn hay tìm cô hỏi thăm Tưởng Lan.

Những người đến hỏi thăm không chỉ có giáo viên mà còn có cả người làm ở căn tin, người ở quầy in ấn ở trường, đa dạng người. Nhưng bất kể là nam đồng sự hay là nữ đồng sự, vấn đề được hỏi nhiều nhất lại là Tưởng Lan còn độc thân hay không, chuyện này làm cho Lâm Cẩm Vân cực kỳ bực bội.

Cô sợ nếu nói dối Tưởng Lan đã có chồng, ngược lại sẽ làm cho người khác nghi hoặc cùng tò mò. Hơn nữa sẽ để lại tiếng xấu cho thanh danh của Tưởng Lan, dù sao một biểu tỷ có nhà có chồng sao không hảo hảo ở nhà sinh hoạt lại chạy đến chen chúc chung một phòng với biểu muội, đây chẳng phải là chuyện kỳ lạ sao.

Nhưng cô càng không thể thành thật mà cùng người ta nói Tưởng Lan chính là đang độc thân, nếu nói như vậy chẳng khác nào là đưa dê tới miệng hổ, gõ trống mời đón sao?

Cô rơi vào tình thế khó xử, suy đi nghĩ lại, vẫn là cùng người khác đơn giản nói ra ba chữ: Không rõ lắm!

Thế nhưng nhiều nam đồng sự độc thân không vì ba chữ đó mà lùi bước, vẫn kiên nhẫn truy hỏi về Tưởng Lan như trước, cứ người này đến người khác.

Hôm nay, có một nam đồng sự tính tình nóng vội, cư nhiên ngay cả hỏi cũng không hỏi trước mà trực tiếp muốn Lâm Cẩm Vân giúp mình hẹn gặp mặt Tưởng Lan. Cô đương nhiên là nói từ chối vị đồng sự kia, nhưng trong lòng lại vô cùng bực bội khó chịu.

Cô rầu rĩ không vui mà đi trở về ký túc xá, cho dù Tưởng Lan đang ở trước mặt cũng không thể làm cô có thể miễn cưỡng mỉm cười được, chỉ đem mặt mình chăm chú nhìn vào bát cơm mà ăn.

Tưởng Lan đã sớm nhận thấy được tâm tình cô mấy ngày này có biến hóa, hỏi cô nguyên nhân, nhưng cô lại ấp úng không muốn nói ra. Tưởng Lan cũng không ép, chỉ yên lặng mà nhanh chóng hoàn thành chiếc áo len cho Cẩm Vân. Áo len rốt cục buổi trưa cũng đã đan xong, Tưởng Lan nghĩ là sau khi ăn xong thì sẽ lấy ra đưa cho cô, để cho cô có thể vui vẻ lên một chút.

Lâm Cẩm Vân cơm nước xong liền tranh giành đi rửa chén, Tưởng Lan bình thường không cho cô rửa, nhưng hôn nay lại để cho cô tùy ý. Lúc Cẩm Vân đi rửa chén, Tưởng Lan liền lấy ra chiếc áo len đã đan xong đặt ở trên giường Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân rửa chén xong, lau khô tay đi vào trong trong nhà nhìn thấy áo len trên giường, liền quay đầu nhìn Tưởng Lan, phát hiện Tưởng Lan đang ngồi ở trên cái giường khác mà nhìn mình cười. Cô trong lòng cân nhắc, lập tức liền hiểu rõ, trên mặt nổi lên tươi cười, ngồi vào trên giường mình cầm áo len mà vuốt ve.

"Đừng chỉ mãi nhìn a, thử mặc vào xem, nếu như rộng quá để ta sửa lại một chút."

Lâm Cẩm Vân gật đầu, nhanh chóng mặc áo len vào, phát hiện vừa như in. Cô nghĩ muốn soi gương để ngắm nhìn, nhưng trong ký túc xá toàn bộ đều không có gương, chỉ có lầu một phòng tắm công cộng mới có.

Vì vậy, Lâm Cẩm Vân cố ý xuống lầu đi đến phòng tắm công cộng đứng trước gương cẩn thận đánh giá, càng xem càng vừa lòng, không chỉ có vừa lòng áo len mà còn hài lòng chính mình mặc áo len này vào bộ dáng cực kỳ đẹp, so với ngày thường đoan trang hơn nhiều.

Cô cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, quay trở về phòng 309 với bộ dáng tươi cười.

Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân vui vẻ, cũng vui vẻ theo, tiện thể nói với cô một chuyện mà mình đã dự tính hai ngày nay.

Không nghĩ tới Tưởng Lan vừa nói xong, nụ cười trên mặt Lâm Cẩm Vân lập tức cứng lại.

"Cái gì? Đi căn tin làm việc?"

Tưởng Lan nhìn bộ dáng tươi cười của Lâm Cẩm Vân dần dần biến mất, tuy có dự cảm rằng Cẩm Vân sẽ phản đối nhưng vẫn kiền trì nói: "Đúng vậy. Hôm trước cùng người phụ trách phòng ăn đã nói rồi, tuần tới là tuần cuối cùng trước khi nghỉ đông, căn tin sẽ đặc biệt bận rộn, hắn để cho ta làm việc thử một tuần. Nếu mà làm được, qua tết âm lịch ta có thể đi làm ở căn tin, trước làm phụ bếp."

"Không được, ngươi đừng đi."

"Làm sao vậy?"

"Làm phụ bếp là công việc rất vất vả còn bẩn nữa, mỗi ngày rửa rau gϊếŧ cá, trời lạnh như thế này, tay ngăm trong nước làm sao có thể chịu được. Không được, không thể đi làm việc đó."

"Cho dù trời lạnh thì có thể mang bao tay cao su là được mà."

"Như vậy vẫn còn lạnh. Không được, ta không đồng ý."

Tưởng Lan thấy cô rất kiên quyết, nên đành kiên nhẫn cùng cô giải thích:

"Ngươi đừng lo lắm ta sẽ chịu không nổi, những thứ này ta trước đây bình thường đều làm. Trước đây đi làm cho các bữa tiệc thì cũng rửa rau vào mùa lạnh a, còn rửa chén, ta làm đã nhiều năm như vậy, sớm đã quen rồi, cũng không có khổ cực như ngươi nói. Hơn nữa ta điều không phải làm phụ bếp lâu dài, qua tết âm lịch căn tin nhất định sẽ có đầu bếp nghỉ việc, ta sẽ tìm cơ hội để thay thế vị trí đó. Đầu bếp chỉ cần xào nấu đồ ăn, sẽ nhẹ nhàng rất nhiều."

Lâm Cẩm Vân biết mình ở mặt này không có quyền lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là đành thay đổi suy nghĩ, đổi lý do thoái thác: "Nhưng ta có thể giúp người tìm công việc tốt hơn. Cậu của Chu Mai ở trong trấn mới khai trương nhà máy đồ hộp, cách đây ba tuyến xe, Chu Mai cũng ở đấy làm việc. Sau tết sẽ tuyển thêm người, ta có thể nhờ nàng giúp đỡ. . . "

"Không cần!" Tưởng Lan vừa nghe xong liền lập tức cắt đứt lời cô, "Không nên vì ta mà lại đi phiền phức người khác."

"Nơi nào phiền phức. Ta và Chu Mai từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân nhau như chị em ruột. Tìm nàng nói một câu, làm thế nào coi là gánh nặng, Chu Mai không phải là người ngoài."

"Vậy cũng không được. Đừng nói chuyện này nữa, đi tắm rửa đi."

Lâm Cẩm Vân thấy nàng qua loa lấy lệ mình, có chút nóng nảy, hỏi ngược lại: "Đồng dạng đều là đi làm việc, có công việc thoải mái hơn vì sao không chọn, ngược lại muốn đi làm công việc cực khổ, tự chuốc lấy vất vả?"

Tưởng Lan bị cô ép hỏi cũng mất kiểm soát, giận dỗi nói: "Ta có quyền lựa chọn công việc ta muốn! Ngươi đã nói để cho ta tự do cùng tự chủ, hiện tại ngươi nói lời không giữ lời."

Lời này vừa nói ra, Lâm Cẩm Vân nhất thời không lời gì để nói, mặt đỏ tới mang tai đứng bất động tại chỗ.

Cô nghĩ đến những nam đồng sự độc thân, lại nghĩ đến việc Tưởng Lan đi căn tin làm việc, những người này liền có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Tưởng Lan, trong lòng cảm thấy phiền toái cùng bất an, giống như bảo bối mình cật lực cất giấu bảo vệ sẽ bị cướp đi mất.

Cô cố nén tức giận, im lặng không lên tiếng thu thập quần áo cùng xô, cũng không liếc mắt nhìn Tưởng Lan mà trực tiếp đi ra cửa xuống lầu đi đến phòng tắm tập thể.

Sau khi Lâm Cẩm Vân tắm xong trở về vẫn mặt lạnh không nói lời nào. Cô đêm nay vốn muốn viết tổng kết cuối kỳ, nhưng hiện tại một chút tâm tình viết cũng không có. Vì vậy, cô đi đánh răng sau đó sửa soạn giường, đem áo khoác cởi ra, tiến vào trong chăn xoay mặt hướng vào trong tường đưa lưng về phía Tưởng Lan, không nói lời nào.

Tưởng Lan biết Lâm Cẩm Vân đây là đang giận mình, vì vậy cũng không nói thêm gì nữa, sợ càng làm cô tức giận hơn. Nàng thở dài, đứng dậy sửa soạn giường, tắt đèn, lẳng lặng tiến vào trong chăn.

Đêm nay, hai người đều không có ai ngủ ngon được.