Chương 34: Chiến Tranh Lạnh

Sau đêm đó, Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan bắt đầu chiến tranh lạnh.

Lâm Cẩm Vân chỉ cần ở ký túc xá liền cố mải miết làm việc, không phải là chuyện cần thiết thì cơ bản cô sẽ không mở miệng nói chuyện.

Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân cố tình lạnh nhạt với mình, nàng cũng làm ra vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, chỉ khi kêu Cẩm Vân ăn cơm mới mở miệng.

Bầu không khí trong phòng cũng theo đó mà có điểm lạnh.

Chỉ là Tưởng Lan không nghĩ tới Lâm Cẩm Vân sẽ giận lâu như vậy, nàng nghĩ Cẩm Vân không phải là người hẹp hòi, nhỏ mọn, thế nhưng lúc này lại bởi vì chuyện này mà hai ngày nay đều không nói lời nào. Nàng lại nghĩ đến trạng thái mấy ngày hôm trước của Lâm Cẩm Vân, suy đoán nguyên nhân cô tức giận có thể không đơn giản chỉ có chuyện mình đi làm ở căn tin.

Nhưng Tưởng Lan vẫn không có thay đổi chủ ý.

Thứ hai hôm nay, Tưởng Lan dậy thật sớm, rón rén rửa mặt xong liền đi ra cửa đến căn tin.

Nhà ăn ở trường học do một người họ La phụ trách, tất cả mọi người đều gọi hắn là lão La. Lão La thấy Tưởng Lan tới sớm, liền mang nàng đi quanh một vòng căn tin, nói rõ cho nàng biết việc nàng phải làm và giới thiệu nàng với mấy người làm khác.

Lập tức liền có người nhận ra Tưởng Lan, ngạc nhiên mà hỏi thăm: "Ngươi không phải là người thường xuyên đến mua cơm sao? Thế nào lại tới căn tin làm việc?"

Lại có người tò mò hơn nữa lớn gan hỏi nàng: "Ngươi bình thường đều mua cơm cho ai ăn a?"

Còn không chờ Tưởng Lan mở miệng, thì đã có người nói tiếp: "Ngươi không phải là người ở cùng Lâm lão sư a, ta ở phòng 305 cùng lầu với các ngươi, ta thường thấy ngươi mua cơm với thức ăn đến phòng Lâm lão sư, các ngươi là thân thích sao?"

Tưởng Lan không thể làm gì khác hơn là chỉ cười gật đầu không nói lời nào.

Lúc này, nàng mới mẫn cảm mà nghĩ đến một vấn đề: Lâm Cẩm Vân sở dĩ tức giận như vậy, thậm chí trước nay chưa có chiến tranh lạnh với mình, có phải là bởi vì sợ mình làm công việc này làm cho cô mất mặt?

Cái suy đoán này làm cho nàng lạnh cả người, sự chênh lệch về phẩm cách và trình độ khiến nàng cảm thấy tự ti và sợ hãi, nàng vốn là người nội tâm yếu đuối nhạy cảm phút chốc bị suy nghĩ này nuốt lấy nàng.

Bởi vì phần suy đoán này, nàng cả buổi sáng tâm tình đều thất thần không yên lòng mà làm việc.

Lâm Cẩm Vân buổi trưa trở lại ký túc xá thấy trong phòng không có ai, trên bàn không có cơm, trong lòng trầm xuống, cầm cà men xuống lầu đi đến căn tin.

Cô sau khi đến căn tin liền đến phòng bếp nhìn, nhưng không thấy thân ảnh Tưởng Lan đâu. Gặp được đồng sự quen hiếu kỳ sao hôm nay cô lại đến căn tin mua cơm, nên tiến lại nói vài câu, cô không thể làm gì khác hơn là một bên ứng phó với người đồng sự này một bên thu hồi ánh mắt tìm kiếm Tưởng Lan mà đi gọi món ăn.

Bữa cơm này ăn chả có mùi vị, do tâm tình cô đều đang ở chỗ khác.

Cơm nước xong Lâm Cẩm Vân liền lui phía sau bếp tìm kiếm một vòng, vẫn là không tìm được Tưởng Lan, không thể làm gì khác hơn là quay trở về ký túc xá trước.

Lâm Cẩm Vân quay về ký túc xá không lâu, Tưởng Lan cũng trở lại. Lâm Cẩm Vân nhìn Tưởng Lan trông vẻ mệt mỏi, rất muốn hỏi nàng ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào, có vất vả hay mệt mỏi không. Nhưng nghĩ đến làm việc ở nhà bếp nào có chuyện không mệt mỏi vất vả, lời đến khóe môi liền nuốt xuống.

Đến giờ cơm tối, Lâm Cẩm Vân quay về ký túc xá nhìn, vẫn là không có người cũng không có cơm.

Cô có chút chấp nhận thực tế mà đứng lên, trong lòng cũng không có cảm thấy khó chịu, cầm cà men liền hướng đến căn tin.

Đến căn tin cô vẫn như buổi trưa mà không ngừng lui sau nhà bếp tìm kiếm, vẫn như cũ không có thấy Tưởng Lan đâu. Cô thật tò mò Tưởng Lan rốt cục làm việc ở đâu, vì vậy đi tìm vị đại tỷ đang làm cơm hỏi.

Vị đại tỷ đó không phải là người địa phương, Lâm Cẩm Vân cùng nàng hua tay múa chân một hồi mới làm nàng nhớ tới có người giống Tưởng Lan, nên hỏi lại: "Có phải hay không tìm người mới tới đây làm việc?"

"Đúng đúng, nàng ở đâu?"

"Ở phía sau cánh cửa bên kia rửa chén."

"Rửa chén? Nàng không phải chỉ làm phụ bếp sao?"

"Gì bếp?"

Lâm Cẩm Vân gần như hỏng mất, cố nén tức giận mà giải thích: "Là những việc như rửa rau, thái rau, gϊếŧ cá, làm thịt gà hay gì đó đại loại là vậy."

"Nha, không phải. Nàng là rửa chén a. Ta nghe thấy chính nàng cùng lão La nói."

Lâm Cẩm Vân nghe xong liền vội vàng đi đến cửa sau căn tin.

Sau cánh cửa đó là một hàng chén bát thật dài, Tưởng Lan lúc này đang đứng trước cái ao nước cùng với nữ công nhân khác không ngừng cọ rửa chén bát bẩn. Trên mặt ao nước đã hiện ra vẩn đυ.c, tới gần còn có thể ngửi được mùi rất khác lạ.

Hai nữ công nhân đó vừa rửa chén vừa trò chuyện về quê nhà. Có một nữ công nhân mãi mê nói chuyện, nên ngay cả cái chén đang cầm trong tay không có rửa qua, mà thuận tiện liền đem chén bẩn ném vào chậu nước lọc thứ hai.

Tưởng Lan mắt thấy được, liền đi nhanh đến đem cái chén bẩn đó lấy ra rồi tẩy lại một lần nữa.

Người nữ công nhân kia lúc này mới phát hiện rằng mình đã quên rửa cái bát đó, nhưng cô cũng không quan tâm, chỉ nhìn thoáng qua Tưởng Lan rồi lại tiếp tục cùng đồng hương chuyện trò.

Lúc này, đúng lúc một trận gió thổi qua, người này lạnh đến hắc hơi một cái, hỉ mũi rồi lầm bầm cái gì đó, xong liền bỏ chén trong tay chạy đến phòng bên cạnh tìm nước sôi uống. Nữ công nhân còn lại thấy người đó vừa đi nên cũng vội vàng chạy đi theo.

Rất nhanh, phòng bên cạnh liền nghe được âm thanh trò chuyên của hai người.

Bể chén bát lớn như vậy, giờ chỉ còn lại Tưởng Lan một mình rửa chén trong gió lạnh.

Lâm Cẩm Vân nhìn một màn này, tim như sắp tan vỡ.

Cô hoàn toàn không quan tâm chiến tranh lạnh hay không, với khuôn mặt lạnh còn hơn ngày đông, cô đi thẳng đến hỏi Tưởng Lan: "Không phải là nói đi làm phụ bếp sao? Tại sao lại đi rửa chén?"

Tưởng Lan nghe được âm thanh, quay đầu nhìn, cả kinh làm rớt cái bát trong tay.

Nàng sau khi lấy lại tinh thần vội vàng lấy cùi chỏ đẩy Lâm Cẩm Vân, miệng không ngừng thúc giục: "Ngươi về trước đi, chỗ này rất dơ. Ta trở về sẽ giải thích cho ngươi."

Có một nữ công nhân nghe được có động tĩnh liền đưa đầu ra nhìn, hỏi Tưởng Lan người kia là ai.

Tưởng Lan không có đáp lại, quay đầu gấp gáp thúc giục Lâm Cẩm Vân trở về.

Lâm Cẩm Vân cũng không có di chuyển, nhìn chằm chằm phòng bên cạnh, lớn tiếng nói: "Việc này có ba người làm, thế nào chỉ có ngươi ở đây làm một mình?"

"Đừng động những thứ này, ngươi về trước đi, người khác nhìn thấy không tốt đâu."

"Thấy thì thấy, có làm sao chứ?"

Lúc này hai người kia rốt cục mới đi ra, liếc nhìn Lâm Cẩm Vân một cái, chậm rãi di chuyển đến trước ao nước tiếp tục rửa chén, vừa rửa vừa lẩm bẩm cái gì đó bằng ngôn ngữ địa phương của họ.

Tưởng Lan thấy được hành động này của hai người, trong lòng càng gấp hơn, trong mắt lộ ra khẩn cầu, quay đầu hướng Lâm Cẩm Vân thấp giọng nói: "Về trước đi, được không?"

Lâm Cẩm Vân mím môi, nhìn nàng một cái, xoay người người chậm rãi bỏ đi.

Cô không có trở lại ký túc xá, mà là trở lại văn phòng, một mình ngồi trong văn phòng viết tổng kết cuối kỳ, thẳng đến lúc văn phòng đến giờ tắt đèn mới mang theo tâm sự nặng nề trở lại ký túc xá.

Tưởng Lan thấy cô trở về, liền vội vàng đi đến cái hộp giữ nhiệt bưng ra một chén táo đỏ hầm đậu phụng.

Lâm Cẩm Vân lại khoát tay nói mình không đói bụng.

"Không đói bụng cũng nên ăn một ít, trên người ngươi có phải hay không tới tháng? Cái này uống vào có thể làm ấm người."

Lâm Cẩm Vân bị nàng nói trúng tình huống, liền đỏ mặt, cáu kỉnh mà cự tuyệt: "Nói không ăn!"

Sau đó là trầm mặc, đi rửa mặc, trải giường chiếu, cởϊ áσ khoác.

Tưởng Lan thấy cô như vậy, ngực rất khó chịu, yên lặng đi tới trước mặt cô nhìn cô hỏi: "Có phải nếu ta không đi làm ở căn tin nữa thì ngươi mới chịu nguôi giận?"

Lâm Cẩm Vân tay đang cởϊ áσ liền ngừng lại, nghiên đầu qua chỗ khác hỏi ngược lại nàng: "Vì sao đi rửa chén? Rõ ràng nói với ta là đi làm phụ bếp."

". . . "

"Ta hiện tại là đang hỏi ngươi, ngươi lại không chịu trả lời. Ta có thể không tức giận sao?"

"Ở căn tin làm việc nặng nhọc không có thể diện, ta sợ làm mất mặt ngươi. Chỉ có rửa chén là không cần xuất đầu lộ diện, tiền lương cũng tạm được."

"Nói gì vậy? Ta cho tới bây giờ chưa có nghĩ làm ở căn tin là chuyện mất mặt! Ngươi làm sao lại nghĩ như vậy?"

"Vậy ngươi vì sao lại tức giận như vậy?"

"Ta không muốn ngươi cực khổ."

"Mấy ngày hôm trước thì sao? Mấy ngày hôm trước vẫn không vui, rốt cuộc là tại sao?"

Lâm Cẩm Vân quay mặt đi không muốn nói nguyên nhân, bắt đầu nói trái nói phải: "Tóm lại, ta chưa từng nghĩ ngươi làm việc ở đó sẽ làm mất mặt ta. Ta không phản đối chuyện ngươi đi căn tin làm việc, chỉ cần ngươi không đi rửa chén là được, cái khác đều tùy ngươi. Rửa chén quá vất vả, còn không bằng làm phụ bếp. Hơn nữa cũng không thích hợp với ngươi."

"Vậy ngươi sẽ không tức giận nữa?"

Lâm Cẩm Vân thế nhưng không nói lời nào.

Tưởng Lan biết trong lòng cô vẫn còn khó chịu, nhưng lại không chịu nói ra.

Tưởng Lan cũng không có hỏi nữa, nàng không phải là người thích truy hỏi nguyên nhân của người khác.

Hai người đều quyết định im lặng, quay về giường mình ngủ.

Nhưng vừa mới nằm xuống trong chốc lát, Lâm Cẩm Vân lại đột nhiên cảm giác được bụng mình bắt đầu đau.

Lúc đầu chỉ là không quá mức kịch liệt, nhưng càng ngày càng cảm thấy đau nặng hơn, không lâu lắm cơn đau kéo xuống thắt lưng, bây giờ ngay cả bắp đùi cũng đau nhứt. Cô ý thức được chính mình đang trải qua kỳ đau bụng kinh, thân thể không tự chủ được mà co rút, trên người túa ra mồ hôi lạnh.

Rất nhanh, Tưởng Lan cảm nhận được giường đối diện động tĩnh không thích hợp.

"Cẩm Vân?"

Lâm Cẩm Vân đang vô cùng đau đớn, ngay cả khí lực trả lời cũng không nổi, chỉ khàn giọng "ưm" một tiếng.

Tưởng Lan lập tức rời giường bật đèn.

Ngọn đèn trong nháy mắt sáng lên, Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân đang co mình ở trong chăn, trán đổ đầy mồ hôi, gò má đều trắng bạch, môi thì bị cắn chặt, ngay cả lông mày vì đau đớn mà nhăn thành một nắm.

Tưởng Lan nhất thời hiểu được, vội vàng đi lấy chậu rửa mặt trên kệ cùng khăn lông khô đi đến bên giường lau mồ hôi cho Lâm Cẩm Vân.

"Khó chịu sao lại không lên tiếng? Ta đi lấy nước sôi."

Nàng vừa nói liền nhanh chóng đi mở ngăn tủ, tìm ra một túi chường nóng cao su.

Cũng may nàng mỗi đêm trước khi đi ngủ đều nấu một phích nước nóng để đó ngày mai ngủ dậy dùng đánh răng rửa mặt, cái túi này dùng với nước sôi có sẵn sẽ không mất nhiều thời gian.

Tưởng Lan cầm túi chường đã rót nước sôi đi tới bên người Lâm Cẩm Vân bỏ vào trong chăn, "Ngươi đem túi chườm nóng này để trên bụng. Ta đi nấu bát canh gừng cho ngươi."

Tưởng Lan nói xong lại không yên tâm đè tay của Lâm Cẩm Vân, chỉnh lại chăn liền đi đến ban công mở bếp điện đun nước gừng đường đỏ.

Vị cay cửa gừng hòa quyện với vị ngọt của đường đỏ nhanh chóng lan tỏa ra, một lát sau Tưởng Lan mang vào một bát nước gừng đường đỏ nóng hổi.

Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân toàn thân mềm nhũn không có sức lực, không thể làm gì khác hơn là trước cầm chén để ở một bên, tiếp theo hai tay đưa ra phía sau lưng Cẩm Vân, nâng người Lâm Cẩm Vân lên để cho cô dựa sát vào người mình.

Nàng chỉnh lại chăn lại trên người Lâm Cẩm Vân, sau đó bưng chén nước gừng lên, thổi nguội, rồi nhấp một ngụm nhỏ xem thử còn nóng không mới đưa đến miệng Lâm Cẩm Vân, nhìn cô từng ngụm từng ngụm chậm rãi mà uống hết.

Uống xong một chén nước gừng, Lâm Cẩm Vân rốt cuộc mới cảm giác được dễ chịu hơn.