Chương 4: Ở Chung

Trời đã tối.

Bữa cơm rất nhanh liền kết thúc, Lưu Phượng trong lòng nén oán giận, ăn xong liền về phòng mình đóng cửa lại. Lâm Vĩ Kiện cũng mặc kệ vợ mình, như thường lệ ăn xong liền đi ra ngoài tìm hai người bạn.

Lâm Cẩm Vân ở lại giúp Tưởng Lan rửa chén, nhưng vừa mới rửa hai cái đĩa đã bị Quách Xuân Lan gọi vào phòng Lâm Vĩ Khang.

Lâm Vĩ Khang đang ngồi trên giường cầm vở vẽ vẽ, thấy muội muội tiến đến rất là cao hứng, bước tới kéo cô cùng vẽ tranh, Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác hơn là vừa cùng hắn vẽ vừa nghe mẹ nói chuyện.

""Đừng chuyện gì cũng giành làm, ngươi cứ để nàng làm.""

""Cũng chỉ giúp rửa vài cái chén, không có gì to tát.""

""Mẹ kêu ngươi vào đây, là muốn nói với ngươi, trước để nàng ở phòng ngươi mấy ngày, chờ nhị ca ngươi với nàng quen thuộc với nhau hơn mụ mụ liền đưa nàng xuống dưới ở. Khoảng thời gian này trước ủy khuất ngươi.""

Lâm Cẩm Vân gật đầu, sau lại thắc mắc hỏi: ""Mẹ, người làm thế nào mà tìm được nàng? Việc này gia đình nàng cũng nguyện ý sao?""

Quách Xuân Lan biết Lâm Cẩm Vân đang hỏi về lai lịch của Tưởng Lan, thầm nghĩ dù sao cũng là nữ nhi mình cũng không phải là người ngoài, nên không che giấu nói hết mọi chuyện.

""Thím Chu gia, mẹ của Chu Mai, cùng ba Tưởng Lan là họ hàng. Ba nàng là một đầu bếp, ông ta kiếm tiền bằng công việc nấu ăn cho các tiệc rượu, nhưng đáng trách lại là một con ma cờ bạc, có tiền liền đi đánh cờ bạc, nợ người ta một khoản tiền. Chủ nợ mỗi ngày đều đến cửa đòi nợ, đòi không được thì chửi mắng và đánh đập, sống không được yên ổn. Nghe nói vợ hắn là người tỉnh khác, mỗi ngày nhìn thấy cảnh này đều chịu không nổi, liền bỏ gia đình đi theo người khác. Trong nhà có cái gì đáng giá đều mang đi trả nợ, thật quá túng thiếu.""

""Đầu năm nay rõ ràng còn hứa hẹn bán nữ nhi để trả nợ.""

""Hắn ngoài nữ nhi ra còn có một nhi tử, một nhà ba người vừa muốn có cơm ăn lại vừa muốn trả nợ, không bán nữ nhi chẳng lẽ lại đem nhi tử bán đi sao? Đúng rồi, ngươi nghe ta nói cũng đừng ở trước mặt nàng nói vấn đề này. Lại nói, không có chuyện buôn bán ở đây, đây đều là do người ta tình nguyện. Hơn nữa ta nghe chính miệng mụ mụ Chu Mai nói, chính là Tưởng Lan bằng lòng, tiền cũng do Tưởng Lan nhận. Nghĩ lại cũng thấy đáng thương, sống với người cha mê cơ bạc trong mấy năm qua, còn có thể không đồng ý sao? Ngoài nhà chúng ta ra, có thể tìm được nhà nào tốt hơn sao?""

Lâm Cẩm Vân nhất thời nghẹn lời, cô quay đầu lại nhìn nhị ca mình đang tự chơi một mình, đưa tay lên giúp hắn chỉnh lại vạt áo bị nhăn trước ngực, sau đó cô quay lại hỏi: "Vậy ngươi cho nàng bao nhiêu tiền?"

""4000.""

""Gì? Chỉ có 4000 liền đem mình . . .""

Quách Xuân Lan đánh gãy lời cô:

""Chỉ 4000? Ngươi có biết ta phải bán bao nhiêu con vịt để kiếm được số tiền đó không? Đây là tiền để dành của ta sau này, đại ca ngươi cũng phải bỏ thêm 1000 đấy. Nàng vốn muốn ở chỗ ta đòi 5000 a, đâu có chuyện dễ dàng như vậy.""

""Đại tẩu có biết không? Chị ta cũng đồng ý sao?""

""Ta đây cũng là vì con cháu Lâm gia, nàng không thể không đồng ý a. Nàng nếu có bản lĩnh thì hãy sinh ra cho ta xem.""

"Mẹ, ngươi cũng đừng đem những lời này nói với đại tẩu, khiến cho đại ca trong lòng cũng không yên.""

""Ta trong lòng hiểu rõ. Tóm lại chuyện cũng đã rồi, ta đưa trước nàng 4000, còn 1000 chờ nàng sinh xong rồi đưa tiếp. Nếu như sinh ra là nữ nhi, đến lúc đó ta còn phải trừ nàng 500.""

"". . .""

Lâm Cẩm Vân vẻ mặt không thể tin nổi nhìn mẫu thân.

""Nhìn ta làm gì? Thế nào?""

""Mẹ, ngươi không sợ nhị ca sinh ra hài tử . . . cùng nhị ca giống nhau sao?""

""Hừ"" Quách Xuân Lan giận dữ nhìn nữ nhi của mình, sắc mặc nhất thời trầm xuống:

""Nói bậy, nhị ca ngươi không phải bẩm sinh đã nhược trí, hắn là do rơi xuống ao nên mới hỏng đầu như vậy, làm sao có thể ảnh hưởng tới hài tử?""

""Nhưng nhị ca nhiễm bệnh khi còn nhỏ, ta chỉ sợ là có xác xuất ảnh hưởng lớn a. Mẹ, nếu thật sự như lời ta nói, ngươi không cảm thấy mình thật có tội sao? Hơn nữa, cũng liên lụy đến Tưởng Lan và với ngươi nữa.""

""Gì xác suất hay không xác suất, ngươi đừng lôi kéo ta. Hơn nữa, liên lụy cái gì? Ta đây nuôi lớn ba người các ngươi ta có cảm thấy gánh nặng sao? Nhị ca ngươi đã như vậy ta còn sợ bị liên lụy sao?"" Quách Xuân Lan vừa nói vừa chọc trán nữ nhi nói:

""Không nghĩ đến người còn thay nhị ca ngươi suy xét về vấn đề này, ta nghĩ người dạy học nhiều thành ra đần độn rồi"

Lâm Cẩm Vân cũng đành chịu, lại không muốn cùng mẹ tiếp tục tranh cãi vấn đề này nữa, bồi Lâm Vĩ Khang chơi một hồi cũng quá 8 giờ rưỡi, đang muốn rời đi, lại thấy Tưởng Lan đang đứng ở cửa.

Tưởng Lan gõ cửa.

""Mẹ, ta vào được không.""

""Ai ~ vào đi, cùng lão nhị trò chuyện, chơi một chút.""

Tưởng Lan bước vào nhìn Lâm Cẩm Vân, liền ngồi xuống bên cạnh Lâm Vĩ Khang nhìn hắn vẽ tranh.

Quách Xuân Lan lôi kéo Lâm Vĩ Khang, chỉ vào Tưởng Lan nói với hắn: ""Khang tử, vợ của ngươi tới rồi, các ngươi chơi với nhau được không?""

Lâm Vĩ Khang ngẩn đầu nhìn Tưởng Lan một chút, lập tức đề phòng, giữ chặt vở và bút trong tay, xê dịch thân thể hướng Quách Xuân Lan lắc đầu phản đối.

Tưởng Lan có chút không biết phải làm sao, xích lại gần, nói với Lâm Vĩ Khang: ""Để ta hướng dẫn ngươi vẽ Đại Hoàng được không?""

Lâm Vĩ Khang khẩn trương nhìn chằm chằm nàng.

""Ngươi là ai?""

""Ta là. . .""

Tưởng Lan vô ý thức liếc nhìn Lâm Cẩm Vân, có chút thẹn thùng, câu tiếp không cách nào nói ra được.

Quách Xuân Lan thấy vậy tiếp lời: ""Khang tử, nàng là vợ ngươi, kêu Tưởng Lan, các ngươi cùng chơi với nhau có được hay không?""

""Ta và A Vân chơi, không cần nàng"".

""Ngoan, cùng với nàng chơi được không?""

Quách Xuân Lan tiếp tục lôi kéo nhi tử, một bên không quên hướng nữ nhi nháy mắt ra hiệu.

Lâm Cẩm Vân liếc nhìn khuôn mặt đỏ của Tưởng Lan, kéo cánh tay Vĩ Khang dụ dỗ: ""Ca, ngươi và Tưởng Lan so tài xem ai vẽ đẹp hơn đi, ai vẽ tốt, mụ mụ sẽ thưởng người đó kẹo sữa đại bạch thỏ.""

Lâm Vĩ Khang nghe được đại bạch thỏ, lập tức xích lại gần Lâm Cẩm Vân, lại có chút do dự mà nhìn Tưởng Lan.

Lâm Cẩm Vân thấy hắn có chút giao động, tiếp tục khuyên bảo: ""Nhưng đây chỉ có một cuốn vở, một cây viết, ngươi trước nhường Tưởng Lan vẽ, khi nào nàng vẽ xong sẽ đến lượt ngươi vẽ. Mụ sẽ làm trọng tài cho các ngươi, có được không?"" Lâm Cẩm Vân sợ hắn nghe không hiểu liền giải thích: ""Trọng tài cùng. . .Lão sư là giống nhau, trọng tài nói ai vẽ tốt, liền thưởng ngươi đó đại bạch thỏ.""

Lâm Vĩ Khàng càng nghe càng hưng phấn, cao hứng gật đầu mãnh liệt, cũng không lẫn tránh Tưởng Lan, ngược lại chủ động nắm bức tranh trong tay và bút đưa tơi trước mặt nàng: ""Ngươi vẽ trước, ta vẽ sau, mẹ làm trọng tài.""

Tưởng Lan liếc nhìn Lâm Cẩm Vân, nhận vở và bút trong tay Lâm Vĩ Khang, chăm chú vẽ trên giấy. Lâm Vĩ Khang thật coi đây là thi đấu, vừa thấy Tưởng Lan bắt đầu vẽ lập tức tiến đến gần nàng nhìn chằm chằm.

Quách Xuân Lan nhìn thấy một màn này lập tức vui mừng, quay đầu đối diện với nữ nhi nhẹ giọng nói: ""Vẫn là ngươi có biện pháp.""

Lâm Cẩm Vân nghe vậy chỉ bất đắc dĩ cười khổ nhìn về phía trước mặt, nhìn trên giường đôi vợ chồng đặc thù này ngực không khỏi đau xót.

Một lát sau, Quách Xuân Lan nhìn nhi tử không né tránh Tưởng Lan, hai người ngồi một chỗ với nhau cũng không vấn đề gì, liền hướng về phía Lâm Cẩm Vân nháy mắt ra hiệu, ý bảo cô ra ngoài.

Lâm Cẩm Vân biết mẫu thân ngại mình chướng mắt, liền đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài, cũng không phát hiện Tưởng Lan ở phía sau ngẩn đầu nhìn mình.

Nhưng cũng chỉ là nhìn một chút liền cúi đầu tiếp tục cùng Lâm Vĩ Khang vẽ.

Sau khi tắm xong, trở lại phòng ngủ nằm xuống, cơn buồn ngủ lại kéo tới, Lâm Cẩm Vân ngủ một giấc đến sắc trời trở nên trắng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Cẩm Vân mở mắt ra, quay đầu hướng bên cạnh nhìn, không thấy Tưởng Lan, khoảng trống bên giường không có ai nằm, khăn trải giường một chút nhăn cũng không có. Không biết đêm qua nàng bao lâu thì mới trở về, cũng không nghe thấy tiếng động, giống như nàng đêm qua không có lưu lại trong phòng này.

Lâm Cẩm Vân xuống lầu ăn sáng, đang muốn đi lên lầu lấy áo quần bẩn hôm qua thay ra, lại nghe được sau nhà truyền đến tiếng nước chảy. Cô tò mò men theo tiếng nước đi đến, nhìn thấy Tưởng Lan đang cúi người trước thau nước giặt áo quần bẩn của cô ngày hôm qua, một cái nội y màu vàng nhạt bên cạnh thùng nước, cùng cái qυầи ɭóŧ cùng màu Tưởng Lan đang chà xát trong tay.

Mặt cô lập tức bừng đỏ, vội vàng đi tới lôi kéo cánh tay Tưởng Lan:

""Những cái này để chính ta làm là được rồi""

Tưởng Lan không nhìn thấy sự khác lạ của cô, cũng không ngẩng đầu lên, nói: ""Không có gì, chỉ vài bộ quần áo thôi.""

""Vẫn là để chính ta tự giặt, ngươi đi làm cái khác đi.""

Lâm Cẩm Vân nói xong liền lấy lại qυầи ɭóŧ trong tay Tưởng Lan, một phen nhúng sâu vào thùng nước.

Tưởng Lan lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện cô em chồng này bên má ửng đỏ. Nàng biết Lâm Cẩm Vân là đang nghĩ gì, có chút buồn cười, nhưng lại nghĩ đến Cẩm Vân là lão sư, điều này có thể lý giải được, lúc này mới nhịn xuống không có cười bật ra, chỉ lùi qua một bên nhìn Lâm Cẩm Vân giặt nội y.

Phu thê Lâm Vĩ Kiện đã đi trại vịt làm việc, lúc này Quách Xuân Lan đang đứng ở vườn cây chăm bón cho các cây non. Bà dừng tay nghỉ ngơi, liếc nhìn Lâm Vĩ Khang đang ngồi một mình trong sân ngẩn người. Bà theo bản năng tìm kiếm Tưởng Lan, đi tới sau nhà thấy Tưởng Lan đang cùng nữ nhi mình đứng ở thùng nước chẳng biết đang làm gì, nhất thời có chút nhìn không thuận mắt, liền đem Tưởng Lan gọi tới.

""A Lan, ngươi rảnh rỗi thì đi bồi Khang tử chơi. Tối hôm qua ngươi cũng nhìn thấy rồi, hắn có thể hảo hảo cùng ngươi một chỗ. Ngươi nên chủ động một chút, chơi cùng với hắn nhiều vào, như thế hắn mới có thể nhanh thích ứng với ngươi hơn.

""Vâng"".

""Ta phải đi trại vịt giúp một tay, việc trong nhà giao cho ngươi và A Vân, nàng vẫn còn trẻ người, làm gì cũng không thạo bằng ngươi, ngươi là tẩu tẩu có gì nàng không biết thì chỉ bảo nàng nhiều hơn.""

""Vâng"".

Quách Xuân Lan đối với bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời này của Tưởng Lan rất là thỏa mãn, nhìn Tưởng Lan đi đến hướng nhi tử mình, trên mặt hiện ra hài lòng.