Chương 5: Vị Khách Không Mời Mà Đến.

Rất nhanh liền đến giờ cơm trưa, Lâm Cẩm Vân vừa mới cầm chén đũa dọn xong, chợt nghe tiếng gõ cửa.

Cô nghĩ chắc là ca với tẩu tẩu từ trại vịt trở về, chạy ra mở cửa, lại thấy đứng ở cửa là một người đàn ông trung niên.

Khoảng hơn năm mươi tuổi, người không quá cao, vóc người mập da đen xạm, trên tay cầm túi, đang vươn cổ nhìn vào trong nhà. Có lẽ không biết Lâm Cẩm Vân, thấy cô ra tới, liền lùi ra phía sau vài bước, đứng yên tại chỗ đánh giá nhà Lâm gia.

""Ngươi tìm ai?""

""Đây là Lâm gia sao?""

""Vâng. Ngươi là?""

""Ta là ba Tưởng Lan, còn ngươi?""

Lâm Cẩm Vân đang định mở miệng trả lời, phía sau lại truyền đến tiếng của Tưởng Lan, "Sao ngươi lại đến đây?""

Hắn thấy nữ nhi nghiêm mặt hỏi mang theo vẻ cảnh giác, nhất thời có chút buồn bực, bước nhanh chân vào trong nhà, vừa đi vừa trách: ""Sao ta lại không thể đến đây? Ngươi có phải là nữ nhi của ta không? Nhìn thấy cha cũng không chào hỏi sao.""

Lâm Cẩm Vân mặc dù trong lòng thực không thích loại phụ thân mê cơ bạc này, nhưng đã là vào nhà thì đều là khách, chung quy vẫn không thể lạnh nhạt thờ ơ. Lại nghĩ hắn đến cũng đúng giờ cơm trưa chắc cũng chưa có ăn qua, Lâm Cẩm Vân từ phòng bếp bưng chén đũa đi ra.

"Thúc, ta là muội muội Lâm Vĩ Khang. Ngươi ăn chưa? Nếu chưa ăn, thì cùng chúng ta ăn đi? Mẹ và đại ca ta cũng sắp trở về rồi.""

""A, ta có ăn một chút ở nhà, nhưng vẫn có thể ăn được.""

Tưởng phụ hướng Lâm Cẩm Vân nhe răng cười, nụ cười mang vẻ nịnh bợ.

Lâm Cẩm Vân cười nhẹ, tiếp hắn ngồi xuống, sau đó vào bếp rót trà bưng ra cho hắn.

Tưởng Lan thì mặt không chút biểu tình đi vào bếp tiếp tục làm việc.

Tưởng phụ ngồi không lâu, Quách Xuân Lan và vợ chồng Lâm Vĩ Kiện cùng nhau trở về.

Tưởng phụ vội vàng đứng lên, tiến lên trước vài bước, cất tiếng chào hỏi: ""Bà thông gia đã trở về a.""

Quách Xuân Lan nhìn về hướng người đang đi đến, kéo ra một nụ cười khách sáo, tiếp lời hắn: ""Ông thông gia đã tới a, đã ăn chưa?""

"Ở nhà có ăn qua chút. Đúng rồi, những thứ này đều được trồng ở nhà, cũng đừng chê a.""

Tưởng phụ đưa túi ny lon trên tay qua, Lưu Phượng đứng bên cạnh Quách Xuân Lân nhanh tay lẹ mắt đưa tay nhận lấy. Chị ta cầm lấy liếc mắt nhìn một cái, phát hiện bên trong là khoai lang dính đầy bùn đỏ, nghiên đầu quay đi chỗ khác liếc nhìn Tưởng phụ, liền đem túi đưa cho chồng mình.

Đợi Quách Xuân Lan cùng Tưởng phụ hàn thuyên vài câu, người trong nhà rốt cuộc cũng ngồi vào chỗ của mình.

Tưởng phụ biểu hiện lại rất tự nhiên, từ lúc ngồi xuống liền nói chuyện liên tục từ chuyện này sang chuyện khác, lúc thì khen Tưởng Lan nấu ăn ngon, lúc thì quay sang nịnh nọt Quách Xuân Lan quản lý trong nhà gọn gàng ngăn nắp trật tự. Lúc nghe Lâm Cẩm Vân ở Huyện làm lão sư, lại vội vàng khen cô có bản lĩnh. Khen Lâm Vĩ Kiện giỏi giang, khen Lưu Phượng trẻ đẹp, khen con rể mình đôn hậu, hắn cứ như vậy mà khen hết người này đến người khác trong nhà Lâm gia. Cuối cùng ngay cả con chó cũng không buông tha, khen Đại hoàng giữ cửa rất có tinh thần.

Lưu Phượng nghe được lúc hắn phóng đại khen Đại hoàng, nhịn không được bật cười thành tiếng, nhất thời lấy tay che lại miệng.

Tưởng Lan ngồi bên cạnh Tưởng phụ sắc mặt thờ ơ lạnh nhạt nhắc nhở hắn, sắc mặt nàng càng ngày càng ảm đạm. Nàng vẫn cúi đầu không nhìn bất luận kẻ nào, nhạt nhẽo như nhai cơm trắng trong chén.

Lâm gia bữa trưa này cùng với nước bọt của Tưởng phụ coi như ăn xong.

Tưởng Lan hiểu rõ cha mình, đến Lâm gia khẳng định không chỉ đơn giản là muốn cùng dùng cơm. Nàng trong lòng không yên, tay cầm chén rửa, nhưng ánh mắt lại thường xuyên hướng nhìn đến phòng khách.

Lâm Cẩm Vân nhìn thấy Tưởng Lan biểu hiện lóng ngóng không yên, tiếp nhận chén trong tay nàng, để cho nàng đi ra ngoài cùng hai trưởng bối nói chuyện.

Tưởng Lan cảm kích nhìn Lâm Cẩm Vân, rất nhanh lau tay, đi ra ngoài.

Quách Xuân Lan sau bữa ăn cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng Tưởng phụ sau khi ăn xong vẫn cùng bà chuyện trò không ngớt, chuyện dài chuyện ngắn, bà chỉ cố nhẫn nại mà ứng phó. Lúc này Quách Xuân Lan thấy Tưởng Lan đi ra, chỉ mong sao đem hắn tống cổ qua nàng, còn chính mình lại dẫn Vĩ Khang về phòng.

Lưu Phượng rất tò mò hai cha con họ nói chuyện gì, vốn định lên lầu nghỉ ngơi, lại đổi chủ ý, đi phòng bếp lấy rau muống, lại quay trở ra phòng khách không nhanh không chậm ngắt rau, thấy Tưởng Lan quay lại nhìn mình, lập tức chớp mắt cười nói: ""Các ngươi nói chuyện đi, cứ từ từ nói chuyện. Ta đem rau trước ngắt để chuẩn bị cho bữa tối, dù sao giờ ta cũng đang rảnh rỗi.""

Lưu Phượng chưa từng chăm chỉ như vậy.

Tưởng Lan nhíu mày một cái, ý bảo cha mình ra ngoài nói chuyện. Tưởng phụ ngầm hiểu ý, đứng dậy hướng Lưu Phượng gật đầu cáo từ.

Hai cha con một trước một sau đi ra cửa Lâm gia.

Lưu Phượng vẻ mặt mất hứng, ném rau trong tay lầm bầm: ""Lén lút, chồn tới cửa, đúng là chẳng phải chuyện tốt?""

Lâm Cẩm Vân mới vừa rửa chén xong, đi ra khỏi nhà bếp chợt nghe được chữ cuối, liền hỏi chị ta: ""Cái gì chồn?""

"Nói người cha cờ bạc của nhị tẩu ngươi.""

""Làm sao vậy?""

""Lén lút, nhất định là có chuyện.""

""Có thể là chuyện gì?""

""Nhìn xem, đúng là không phải chuyện tốt."" Lưu Phượng nghĩ đến Tưởng Lan bây giờ cùng phòng với Lâm Cẩm Vân, đôi mắt lập tức sáng ngời, nói Lâm Cẩm Vân: ""Chờ nhị tẩu ngươi trở lại, ngươi liền đi hỏi nàng một chút.""

Lâm Cẩm Vân nheo mắt nhìn Lưu Phượng nói: ""Sao chính ngươi không đi hỏi?""

""Ngươi không phải cùng phòng với nàng sao.""

""Không cùng phòng thì không thể hỏi sao?""

Lưu Phượng nghe được lời này liền nghẹn họng, nhất thời không tìm được lời đáp lại, một lúc sau, tức giận nói: ""Ta không phải người thích nghe ngóng chuyện của người khác.""

Lâm Cẩm Vân thầm nghĩ hóa ra ngược lại cô là người thích nghe ngóng chuyện riêng của người khác sao?

Lâm Cẩm Vân không để ý đến Lưu Phượng, trực tiếp đi lên lầu.

Lưu Phượng nhìn cô em chồng không nói gì, cũng hậm hực phẫn nộ trở về phòng.

Lâm Cẩm Vân trở về phòng mới vừa nằm xuống chốc lát, Tưởng Lan liền tiến vào.

Chỉ thấy nàng vừa vào cửa liền hướng cái túi trong góc tường đi đến, ngồi chổm hổm xuống miệng lẩm nhẩm vài cái, giống như lấy ra thứ gì đó bỏ vào trong lòng bàn tay, tiếp theo chỉnh sửa lại cái túi đứng dậy đi ra ngoài, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn thẳng.

Lâm Cẩm Vân nhìn một loạt động tác của nàng, ngực dâng lên một tia bất an, tổng cảm thấy nàng thân trọng như vậy là có chuyện gì. Vì vậy mở miệng gọi nàng.

""Ngươi đây là đi. . .""

Lâm Cẩm Vân do dự mở miệng, liền thấy sắc mặt nàng không tốt, cảm thấy không nên hỏi tiếp, mà vòng vo ý tứ, ngón tay chỉ phía cửa sau: ""Bên ngoài trời nắng, nhớ đem theo mũ đi ra ngoài.""

Tưởng Lan cảm kích hướng cô gật đầu, đi đến phía sau cửa lấy mũ đội lên vội vàng rời đi.

Sau đó hai người không ai nhắc tới chuyện này nữa, lúc ăn cơm tối Lưu Phượng nói bóng nói gió mà thăm dò Tưởng Lan ý đồ đến đây của Tưởng phụ, nhưng đều bị Tưởng Lan xử lý ổn thỏa.

Những ngày bình thản trôi qua cũng được một tuần. Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan ở chung với nhau rất hòa hợp, hai người xử lý việc nhà ngăn nắp, gọn gàng.

Lâm Cẩm Vân cảm thấy Tưởng Lan là một người hiền lành, chăm chỉ cần cù, làm việc không chỉ nhanh nhẹn lưu loát mà việc nhà đều giành làm hết, đối với Lâm Vĩ Khang vừa không ghét bỏ vừa không thấy ngán ngẫm, cũng nguyện giúp đỡ, chăn sóc hắn. Tưởng Lan tuy không nói nhiều nhưng ai nói gì liền đáp nấy, đối với người trong nhà vừa khiêm nhường khách sáo nhưng lại không cảm thấy xa cách, không nóng không lạnh, ôn hòa.

Càng chú ý chính là tài nấu nướng của nàng rất tốt.

Lâm Cẩm Vân một tuần qua ăn toàn cao lương mỹ vị, không khỏi không cảm khái người chuyên nghiệp có khác.

Cùng là cơm rang trứng, nếu do Lâm Cẩm Vân làm cũng chỉ là cơm rang trứng mà thôi.

Nhưng khi qua tay Tưởng Lan chế biến, hạt gạo vào miệng cảm thấy mềm, trơn bóng, trứng gà không bị cháy quá, mùi thơm của trứng được pha trộn với mùi củi lửa, một bát cơm chiên trứng thông thường đã trở thành tác phẩm nghệ thuật.

Lâm Cẩm Vân không nhìn ra bất kỳ khuyết điểm nào của Tưởng Lan.

Đối với Tưởng Lan, cô ngoài miệng không nói ra phục thì trong lòng đã phục đến triệt để.

Quách Xuân Lan để cho Tưởng Lan mỗi buổi tối đều bồi Lâm Vĩ Khang chơi hai tiếng đồng hồ rồi mới lên phòng, có lúc bồi hắn xem tivi, có lúc cùng hắn vẽ, đọc truyện. Lâm Vĩ Khang đến cùng vẫn là tính tình như hài tử, cùng Tưởng Lan ở chung với nhau vài ngày, cũng không tiếp tục bài xích nàng, có ngày khi màn đêm buông xuống lại còn đem kẹo sữa chủ động chia cho nàng.

Quách Xuân Lan nhìn thấy vậy, trong lòng vui vẻ, bà rất tin vào Tưởng Lan, người đã thể hiện tốt mọi mặt cho tới bây giờ và cũng chuẩn bị thời điểm thích hợp để nàng ở cùng phòng với Lâm Vĩ Khang.