Chương 6: Thổ Lộ Tâm Tình

Tưởng Lan đang hòa nhập với Lâm gia, mọi người ai cũng thích đều này, ngoại trừ Lưu Phượng.

Từ khi bị Quách Xuân Lan sai đi hỗ trợ làm việc ở trại vịt, trong lòng liền ghi hận Tưởng Lan, rốt cuộc, so với ở nhà làm việc, thì trại vịt thật vất vả hơn nhiều.

Mỗi buổi sáng, đi ra ngoài với khí trời oi bức, đến trại vịt lại bắt đầu bận rộn làm việc, đuổi vịt, cho ăn, nhặt trứng, dọn phân, . . . Lâm Vĩ Kiện cách ba ngày một lần lại vào huyện đưa vịt cùng trứng cho khách hàng, thuận tiện đem phân phơi khô bán cho nông hộ, mỗi khi đến thời điểm này, trại vịt so với bình thường càng trở nên bận rộn hơn.

Lưu Phượng vốn là người ham ăn biếng làm, lại là bị ép bắt phải làm việc chứ không phải tình nguyện, mới làm việc được vài ngày liền phạm sai lầm liên tục, nhưng ngược lại không tỏ ra hối lỗi mà còn oán giận. Ban đầu Quách Xuân Lan thấy Lưu Phượng làm việc lề mề, lãng công đều nhịn không nói nữa lời, hôm nay thấy cô ấy phá một lần liền mười quả trứng, rốt cục cũng không nhịn được nữa, mở miệng chỉ trích vài câu.

Lưu Phượng ngực đầy ủy khuất, nhưng lại không dám ngang nhiên cãi lại, không thể làm gì khác hơn là buổi tối đóng kín cửa đem trượng phu trút cơn giận, mượn chuyện này, ép hắn đáp ứng chuyện mua tivi.

Lâm gia trước nay chỉ có một cái tivi, nhưng cơ hồ đều dành cho Lâm Vĩ Khang làm phương tiện giải trí. Năm kia Lưu Phượng gả vào nhà, Lâm Vĩ Kiện đã đáp ứng vợ mình sau khi cưới trong vòng hai năm nhất định mua cho cô ấy một cái Tivi. Nhưng Quách Xuân Lan nào biết kế hoạch này của hai vợ chồng, vì để Lâm Vĩ Khang cưới vợ, liền mở miệng nói Lâm Vĩ Kiện góp vào 1000.

Lâm Vĩ Kiện vốn là người thành thật, nghĩ mình là anh cả trong nhà, nên có chút trách nhiệm đối với đệ đệ và muội muội, liền cũng không tính toán suy nghĩ nhiều mà đưa tiền. Lúc này đối với sự tra hỏi của Lưu Phượng, hắn mới phát giác che giấu không nỗi nữa, lại có tính tình thẳng thắng, cũng không muốn mượn cớ vòng vèo, lưu loát nói tình hình kinh tế nên không mua được.

Lưu Phượng nghe xong hoàn toàn bị chọc giận, lại đem đi so sánh, nghĩ trong nhà chỉ có một cái TV bị Lâm Vĩ Khang độc chiếm, nghĩ mình ở trại vịt vất vả mà chăm vịt, còn Tưởng Lan lại chỉ cần ở nhà hầu hạ kẻ đần độn, nghĩ vì Tưởng Lan mà mình không thể mua được TV, nghĩ mẹ chồng và em chồng đối với Tưởng Lan thái độ ngày càng thân thiện, ngực lập tức tràn ra một cổ oán hận.

Lưu Phượng mặc kệ Lâm Vĩ Kiện khuyên can, mở cửa ra lớn giọng hướng về phía phòng Tưởng Lan và Lâm Cẩm Vân lớn tiếng nói: ""Ngươi nói đạo lý ở chỗ nào đây, ông trời đúng là không có mắt, có người gả vào nhà chỉ cần mỗi ngày nấu vài món, trêu chọc kẻ ngu si một chút, là có thể làm thiếu phu nhân, đem cả người trong nhà nịnh nọt coi như báu vật. Còn người thì trung thành yên phận làm việc như tên nha hoàn, cả ngày làm trâu làm ngựa lại bị người ta chê trách, bị người ta oán giận.""

Lâm Vĩ Kiện vừa nghe đến ""kẻ ngu si", mặt nhất thời tối sầm, tiến lên đem sức đóng sầm cửa, xoay người chỉ trích thê tử. Lưu Phượng cũng không tỏ ra yếu thế, bị mắng một câu liền đáp lại một câu, vợ chồng nhất thời trở nên ầm ĩ.

Mẹ con Quách Xuân Lan ở dưới lầu cách xa không nghe được hai người này đang á khẩu, thế nhưng Tưởng Lan cách một bức tường lại có thể nghe không bỏ sót chữ nào.

Lâm Cẩm Vân vừa tắm xong đi ngang qua phòng của đại ca đại tẩu, nghe được bên trong truyền ra tiếng cải vả, dừng chân nghe vài câu, liền hiểu rõ, trở về phòng đem máy ghi âm ra mở lớn.

Máy ghi âm này hai năm trước có một ca khúc rất nổi, << em gái ngươi hãy dũng cảm tiến về phía trước>>(*), Lâm Cẩm Vân theo giai điệu mà hát theo.

Tưởng Lan cũng rất buồn bực, nhưng khi nhìn thấy vẻ vô tâm của cô, lại nhịn không được cười nói: ""Ngươi thật vô tư, lạc quan a.""

""Sớm đã thành thói quen, thật muốn đem nàng ra giáo huấn một hồi.""

Cô nói xong lại đem âm lượng chỉnh lớn lên.

Tưởng Lan thấy cô em chồng này có chút nghịch ngợm, vội vàng ngăn cản cô lại, nói: "" Đừng mở lớn tiếng như vậy, nàng đang nổi nóng, ngươi đừng thêm dầu vào lửa, miễn cho. . . Lại tính trên đầu ta.""

Lâm cẩm Vân vừa nghe lời này, cũng thấy mình có chút thiếu suy xét, lập tức chỉnh nhỏ âm lượng, mang theo áy náy hướng Tưởng Lan nói: ""Ngươi cũng đừng để ý lời nàng ta nói, nàng đây là đang mượn cớ.""

""Ừ, ta đã biết""

Hai người ngồi tựa vào đầu giường nghe đài một lát, thẳng đến khi sát vách không còn tiếng cải vả lúc này mới tắt đèn đi ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Cẩm Vân chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng cô nghe được trong bóng tối truyền đến tiếng thở dài. Cô quay đầu nhìn về phía Tưởng Lan, chỉ thấy một mảng đen tối tăm.

Đêm nay không có trăng, mọi thứ dường như được bao phủ bởi một bóng tối dày đặc, vốn một đêm mộng đẹp, Lâm Cẩm Vân không biết ma xui quỷ khiến gì mà lại bị tiếng thở dài này làm tỉnh.

""Ngươi không ngủ được sao?""

Âm thanh dò hỏi này làm Tưởng Lan giật nảy mình, nàng không nghĩ tới người em chồng này vẫn còn chưa ngủ, có chút áy náy: ""Có phải ta làm ngươi tỉnh?""

""Không có. Ta còn chưa ngủ.""

""Nga""

""Nếu không ngủ được, không bằng chúng ta trò chuyện một lúc đi?""

""Cũng được""

Tưởng Lan và Lâm Cẩm Vân ở cùng nhau cũng hơn một tuần, còn chưa từng nói qua chuyện gì, nàng không phải là người khéo ăn nói, từ nhỏ lại cẩn thận, đối với người khác, nàng tuyệt đối không muốn nhiều lời. Nhưng nàng nghĩ Lâm Cẩm Vân không phải là người ngoài, hơn một tuần nay sớm tối ở chung với nhau khiến nàng rất tin tưởng người em chồng này.

""Ta hỏi ngươi cái này? Nếu như ngươi khó xử, có thể không cần trả lời.""

""Ừ, ngươi hỏi đi.""

"Ít ngày trước, phụ thân ngươi đến nhà của chúng ta tìm ngươi là có chuyện gì sao?""

Tưởng Lan không nghĩ đến Lâm Cẩm Vân lại hỏi đến vấn đề này, có hơi do dự.

Không nghe Tưởng Lan trả lời, Lâm Cẩm Vân lập tức thấy hối hận, vội vàng xin lỗi: ""Xin lỗi, vấn đề này rất riêng tư đi, ha ha, ngươi không cần trả lời ta.""

""Không có việc gì."" Tưởng Lan chậm rãi đáp: ""Hắn tới tìm ta đòi tiền.""

Lâm Cẩm Vân giống như đã quên mình vừa mới hối hận khi hỏi đến vấn đề này, hỏi tiếp: ""Đòi tiền làm gì?""

""Sinh hoạt phí, còn có học phí năm tới của đệ đệ ta.""

""Ngươi trước đây. . . là tự nguyện muốn tới nhà chúng ta sao?""

Tưởng Lan không nghĩ tới Lâm Cẩm Vân lại đột nhiên hỏi đến chuyện của mình, tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn thản nhiên đáp: ""Ừ, đúng là vậy.""

""Ta vốn cho là ba ngươi ép ngươi, thật không nghĩ tới là ngươi tự nguyện.""

""Trong nhà thiếu tiền, hơn nữa, ta cũng già đầu rồi.""

Lâm Cẩm Vân nghe xong lẩm bẩm nói: ""Ngươi đối với mình cũng thật quá tàn nhẫn. Cũng không sợ sao?""

""Sợ gì?""

""Bình thường đều sẽ sợ, gả cho nhị ca ta như vậy, nhất định là phải quan tâm, chăm sóc hắn cả đời, còn có thể bị người khác chê cười. Thẳng thắn mà nói, nếu ta là ngươi, ta khả năng không làm được như vậy, đem mình cứ thế. . . ""

Lâm Cẩm Vân vốn muốn nói "Đem mình cứ thế bán đi"", nhưng lời này quá là đã thương người khác nên không thể nói ra.

Người kia quả nhiên trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: ""Đúng vậy, ta đối với bản thân cũng thật quá tàn nhẫn.""

Câu tự nhiễu này khiến cho lòng Cẩm Vân thấy khó chịu, đang muốn tìm cách xoa dịu bầu không khí, lại nghe được Tưởng Lan mở miệng hỏi mình: ""Ngươi từng chịu đói chưa?""

Lâm Cẩm Vân suy nghĩ một chút, từ nhỏ đên lớn thật ra chưa từng chịu đói, lắc đầu nói: ""Chưa từng""

""Ta đã từng.""

Tưởng Lan hồi tưởng lại, khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào màn đêm, nói:

""Một tháng trước, có hai chủ nợ đến cửa đòi nợ, ba ta trốn đi, ta và đệ đệ ở nhà, chủ nợ tìm không được ba ta liền không chịu đi. Bọn họ sợ chúng ta cũng chạy, liền đem ta cùng với đệ đệ nhốt ở trong phòng, mỗi bữa cơm chỉ đưa hai cái bánh bao và một chén nước. Đến ngày thứ hai, vẫn chưa thấy bóng dáng ba ta trở lại, bọn họ vô cùng tức giận, ngày đó cũng chỉ cho một cái bánh bao. Nhưng không phải là mỗi bữa cấp một cái mà cả ngày chỉ cấp một cái.""

""Thật là quá đáng! Đúng là ngang ngược!""

Lâm Cẩm Vân chưa bao giờ nghĩ đến Tưởng Lan đã từng chịu đói như vậy, lòng không kìm nổi phẫn nộ, miệng lên án mạnh mẽ: ""Ba ngươi đâu? Hắn mắc kệ các ngươi sống chết sao?""

""Sáng sớm ngày thứ ba hắn trở lại, không biết từ nơi nào mượn được vài trăm đồng, mới đem chủ nợ tạm thời đuổi đi. Có lẽ thực sự sợ, chủ nợ đi rồi hắn quỳ xuống hướng ta cùng với đệ đệ nói bảo đảm sau này không bao giờ đánh bạc nữa. Nhưng phía trước còn nợ rất nhiều người, chủ nợ uy hϊếp trong một tháng không trả tiền sẽ đốt nhà.""

Tưởng Lan bình tĩnh mà thuật lại câu chuyện, dừng một chút, nàng nhắm mắt nói: ""Người khác sẽ không vì ngươi sợ hãi mà bỏ qua cho ngươi, sợ hãi có được ích lợi gì chứ.""

Sợ hãi có được ích lợi gì.

Những lời này vô cùng bất đắc dĩ và tuyệt vọng.

Lâm Cẩm Vân đáy lòng chợt căng thẳng cùng nồng nặc chua xót.

Lâm Cẩm Vân rất ghét cảm giác như vậy, rất muốn an ủi nàng một chút.

Cô theo bản năng vươn tay ra mò tìm người bên cạnh, rất nhanh liền chạm vào tay phải của Tưởng Lan, cô nắm chặt bàn tay ấm áp kia, cảm thấy như có cái gì đó chặn lại trong tim.

Sức nóng truyền từ bàn tay đến cũng khiến Tưởng Lan vô tình sinh ra một cổ yếu mềm. Giống như một người kiệt sức đến cực độ thì bất ngờ gặp phải một chiếc giường êm ái. Tất cả mệt mỏi và đau khổ đều tìm thấy một nơi có thể tạm thời đặt xuống, lại càng không tự chủ được mà muốn dựa vào gần hơn. Nàng xoay người, cuộn tròn người xích lại gần Lâm Cẩm Vân, tay vẫn như cũ tùy ý để Lâm Cẩm Vân nắm.

Lâm Cẩm Vân nhích tới gần hơn, chậm rãi giơ tay khác lên đặt trên vai Tưởng Lan, cô không thể lý giải được hành động này của mình là có ý gì, nhưng theo bản năng mà phản ứng như vậy.

Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan không có né tránh cánh tay mình, liền vỗ nhẹ lên vai nàng: ""Sẽ ổn thôi.""

""Ừ.""

Hai người cứ như vậy mà nằm, nghe thấy đối phương nhẹ nhàng chậm chạp hít thở đều đều tiến vào mộng đẹp.

* Đây là bài hát mà Lâm Cẩm Vân nghe ở trên: 妹妹你大胆地往前走