Chương 7: Nghề Nghiệp Của Lâm Cẩm Vân.

Hôm sau là một ngày nắng nóng. Lưu Phượng sáng sớm mặt mầy ủ rủ, u ám, miệng lẩm bẩm cái gì đó. Quách Xuân Lan đều vờ như không nghe được, Lâm Vĩ Kiện cũng lười để ý đến vợ mình. Lưu Phượng không có chỗ để trút giận, dò xét một vòng, không thể tìm đến hai người em chồng được, lúc này cũng chỉ có Tưởng Lan là chỗ trút giận của mình, liền đưa ánh mắt nhìn chăm chú về phía Tưởng Lan.

Lâm Cẩm Vân nhìn ra được Lưu Phượng có điểm khác lạ, lại nghĩ đến tối hôm qua ầm ĩ, lo lắng cô ấy sẽ tìm Tưởng Lan gây rắc rối liền dính lấy bên người Tưởng Lan từ sáng sớm.

Bất kể là nhóm lửa nấu ăn hay giặt áo quần, rửa rau, Tưởng Lan đi nơi nào Lâm Cẩm Vân liền theo đó, như hình với bóng.

Lưu Phượng vốn định thừa nhịp không có ai đơn độc mà chế giễu Tưởng Lan vài câu, hay gây khó dễ cho nàng để phát tiết, nhưng Lâm Cẩm Vân vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng như bóng ma, làm thế nào cũng không có cơ hội. Dù sao cũng không thể trước mặt cô em chồng này quang minh chính đại mà chỉ trích Tưởng Lan được. Vốn là, tối hôm qua ở trong đầu đã chuẩn bị sẵn bản thảo, trăm phương ngàn kế trù tính những lời nói cay độc, nhưng một câu cũng chưa nói ra được, Lưu Phượng chẳng những không hết giận, ngược lại càng giận hơn, mãi đến lúc Lâm Vĩ Kiện kêu đi trại vịt, lúc này mang theo vẻ mặt u ám mà bước ra khỏi cửa.

Lâm Cẩm Vân nhìn cô ấy bất đắc dĩ mà bước đi, trốn sau cửa cười trộm.

Tưởng Lan trông thấy bộ dạng xem kịch vui này của Lâm Cẩm Vân, có chút không nói lên lời đồng thời cũng cảm kích cô.

Tết Đoan Ngọ tới gần, sớm phải chuẩn bị lá cọ để gói bánh chưng.

Năm trước đều là Lâm Cẩm Vân mang theo Lâm Vĩ Khang cùng nhau đi trảy lá, năm nay cũng không ngoại lệ. Lâm Vĩ Khang sáng sớm đã hưng phấn đứng ở cửa chính thúc giục Lâm Cẩm Vân dẫn hắn ra ngoài, hắn ngày thường ra khỏi nhà cũng không nhiều, mỗi lần được ra ngoài hắn đều vui mừng, cao hứng như Tết vậy.

Lâm Cẩm Vân bị hắn thúc giục, vội vàng cầm cái sọt, cây kéo và mũ, hướng Tưởng Lan nói ra ngoài xong lôi kéo Lâm Vĩ Khang ra cửa.

Lá cây gói bánh chưng mọc ở trên lưng núi, hai anh em phải đi một chặng đường dài đến một khu rừng ở phía bắc thị trấn để hái.

Lâm Vĩ Khang dọc đường đi luôn cao hứng hoa chân múa tay, Lâm Cẩm Vân nghĩ hắn thường ngày luôn luôn ở trong nhà, ít khi được ra ngoài, liền cũng không ngăn cản, suốt dọc đường hắn luôn nhảy cà tưng đi trước dẫn đường.

Hai anh em mới đi một đoạn thì gặp được người quen, là hai anh em hàng xóm Cao Tư Minh và Cao Tư Tuệ.

Hai nhà sống trên cùng một con phố, hai anh em tuổi tác xấp xỉ nhau, từ nhỏ lớn lên cùng nhau.

Từ khi còn bé, Cao Minh Tự đối với Lâm Cẩm Vân đã chất chứa loại tình cảm đơn phương, lúc này nhìn thấy Lâm Cẩm Vân một cổ cảm xúc âm thầm dâng trào, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt chứa đầy nóng bỏng.

Cao Tư Tuệ liếc nhìn vẻ mặt si mê của ca ca, trong lòng cười xem thường đồng thời cười hướng hai anh em Lâm gia chào hỏi, thấy Lâm Cẩm Vân trong tay mang theo cái sọt, liền hỏi cô đi đâu.

""Ta định cùng ca ca đi hái lá làm bánh chưng.""

Cao Tư Tuệ nghe vậy lập tức nói:

""Vậy không bằng chúng ta cùng nhau hái đi, vừa lúc nhà ta cũng không còn lá.""

Không chờ Lâm Cẩm Vân cự tuyệt Cao Tư Tuệ liền đẩy Cao Tư Minh bên cạnh, nói: ""Ca, ngươi đi về trước đi, ta đi giúp Cẩm Vân một tay, đúng lúc cũng lâu không gặp, hai chúng ta cũng thuận tiện ôn chuyện cũ.""

Cao Tư Minh giật mình, từ khi nào mà muội muội cùng Lâm Cẩm Vân lại trở nên thân thiết như vậy, trước đây không phải ngầm kêu người ta là ""Con mọt sách"" sao. Hắn là người tính tình thành thực, từ nhỏ đối với hành động và suy nghĩ sẽ không giống như muội muội sổi nổi, hoạt bát, nhìn không hiểu cũng đoán không ra ý tứ của muôi muội, chỉ coi Cao Tư Tuệ là thật sự muốn ôn lại chuyện cũ nên liền rời đi.

Tuy nói là cùng nhau lớn lên, nhưng Lâm Cẩm Vân đối với hai huynh muội Cao gia cũng không thân thiện lắm, nhất là Cao Tư Tuệ, người này tâm thật không tốt, từ nhỏ ưa thích gây chuyện, sau này lớn lên cũng không làm việc đàng hoàng, cả ngày giao nhu với người này người khác thật phức tạp. Hai là bởi vì cô láng máng có thể nhận ra được Cao Tư Minh có ý với mình, nhưng cô đối với Cao Tư Minh cũng không có ý gì, cho nên phàm là nên tránh được liền tránh.

Cao Tư Tuệ nhiệt tình quá mức khiến Lâm Cẩm Vân rất không quen, nhưng cũng không cách nào mở miệng từ chối, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng chính mình đối với Cao Tư Tuệ câu được câu không vừa đi vừa tán gẫu.

""Cẩm Vân, ngươi bình thường đều ở tại huyện Nhất Trung, nghỉ đông và nghỉ hè mới trở về sao?""

""Ừ""

""Thảo nào không thường xuyên thấy ngươi.""

""Ừ""

""Cẩm Vân. Ngươi cũng thật là lợi hại, làm việc mới một năm liền được phân phòng a"".

""Không phải phân phòng, chỉ là một ký túc xá công chức mà thôi, dành cho giáo viên xa nhà ở.""

""Vậy cũng lợi hại a, huyện Nhất Trung khẳng định không chỉ có một mình ngươi là lão sư làm xa nhà đi, bằng không dựa vào gì liền an bài cho ngươi? Còn không phải là bởi vì ngươi là sinh viên của trường đại học lớn a.""

Lời này của Cao Tư Tuệ thật ra đúng một nửa, huyện Nhất Trung đúng là lúc đó đổi mới nguồn nhân lực giáo viên, năm ngoái liên tiếp ba bốn giáo viên về hưu, là thời điểm thiếu người, thật khó để có thể nhanh chóng điều động người đến để bổ sung vào, đúng lúc Lâm Cẩm Vân cũng là sinh viên vừa tốt nghiệp trường sư phạm ra, nhà trường tự nhiên sẽ tìm mọi cách mà giữ cô lại.

Nhưng Lâm Cẩm Vân có ưu tú như thế nào đi nữa cũng không đến mức mới làm việc không đến một năm liền được hưởng đãi ngộ phân phòng như vậy.

Huyện Nhất Trung là một trường học lớn, công nhân viên chức đông đảo, trong trường ngoại trừ hai tòa ký túc xá dành cho nhân viên của nhà trường ra còn có một tòa ký túc xá dành cho công nhân viên chức. Có thể sống trong ký túc xá của trường mới gọi là phân phòng và phân đến cũng chính là thức phòng. Mà ký túc xá công nhân viên chức lại là nhà ngang.

Các khu dành cho nhân viên viên chức nhà trường là tòa nhà trọn gói. Có mười phòng đơn riêng biệt ở tầng một, mỗi phòng đơn có ban công nhỏ và nhà vệ sinh nhỏ. Mỗi phòng có thể chứa 1-4 người, giống như ống tre được mở ra. Những phòng đơn này thường được cung cấp cho các giáo viên trẻ như Lâm Cẩm Vân không có điều kiện về nhà ở, nhân viên hành chính, nhân viên căng tin, nhân viên in ấn của trường học, bảo vệ, v.v.

Theo điều kiện và trình độ, Lâm Cẩm Vân có thể tận hưởng một phòng đơn, nhưng cho dù là nhà ngang cũng có thể coi là thỏa mãn. Nhưng trường suy xét một vòng và thấy rằng chỉ có một phòng đôi trên tầng ba. Nhưng lại có vấn đề xuất hiện: Có hai người đủ điều kiện để phân vào. Một người là Lâm Cẩm Vân và người kia là Hứa Tiểu Phong tốt nghiệp cùng trường với cô, nhưng lại là một nam sinh.

Nếu cả hai người đều là nam liền dễ dàng, hai người độc thân đúng lúc có thể ở cùng nhau hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng mấu chốt là một người đàn ông và một người phụ nữ. Cuối cùng, lãnh đạo nhà trường đã sắp xếp ký túc xá phòng đôi đó cho Lâm Cẩm Vân dựa trên nguyên tắc ưu tiên phụ nữ. Đối với Hứa Tiểu Phong, anh ta được trợ cấp một khoản chi phí đi lại mỗi ngày. Sau đó, khi một số đồng nghiệp trò chuyện, thuận tiện nhắc đến chuyện này, vừa lúc Lâm Cẩm Vân đi qua nghe được, cô mới biết được mình có thể ở lại trường học chiếm được ưu thế như này, lúc nhìn thấy Hứa Tiểu Phong lại khó trách nảy sinh ra áy náy. Cũng may Hứa Tiểu Phong cũng không để ý đến việc này, mỗi ngày đến trường chạm mặt với cô cũng vui vẻ chào hỏi, hàn thuyên vài câu.

Nhưng những chuyện này là chuyện riêng tư, Lâm Cẩm Vân cũng chẳng muốn nói cho Cao Tư Tuệ biết, nghe được cô ta một câu khen tặng, mặt cũng chỉ là tỏ ra dửng dưng, từ chối cho ý kiến.

Cao Tư Tuệ nhìn bộ dáng thờ ơ của Lâm Cẩm Vân, trong lòng lại không thoải mái, nhưng bởi vì mình có chuyện muốn nhờ vả Lâm Cẩm Vân nên không thể làm gì khác hơn là mặt dày tiếp tục chuyển đề tài. Cao Tư Tuệ nhìn trộm người đi phía trước hai người là Lâm Vĩ Khang, nói: ""Vĩ Khang, ngươi đi chậm một chút đi. Vợ của ngươi đâu? Ngươi không mang nàng cùng đi ra ngoài sao?""

Lâm Cẩm Vân nghe được lời này, trong lòng đánh lộp độp, nhíu mày liếc mắt nhìn Cao Tư Tuệ, tiếp theo thản nhiên đi tới.

Lâm Vĩ Khang nghe được Cao Tư Tuệ gọi mình, dừng bước quay đầu nhìn Cao Tư Tuệ cười ngây ngô, có lẽ đang cao hứng, đồng thời nổi lên hứng thú nói chuyện, đáp lại: ""Nàng ở nhà làm cơm, ta cùng A Vân đi hái lá cây.""

Cao Tư Tuệ nheo mắt hướng hắn cười nói: ""Vĩ Khang ca, vợ của ngươi đối với ngươi tốt sao?""

""Ngô. . . Không biết.""

Cao Tư Tuệ cười trêu ghẹo hắn nói: ""Ngươi và nàng ngủ cùng với nhau, đối tốt hay không tốt với ngươi, ngươi cũng không biết sao?""

Không nghĩ tới Lâm Vĩ Khang cũng rất thành thật trả lời lại cô: ""Không có ngủ cùng nhau.""

Đáp án này làm cho Cao Tư Tuệ thật không nghĩ tới, nhất thời nhấy lên hiếu kỳ, truy hỏi hắn: ""Gì? Ngươi không cùng ngủ với vợ ngươi? Vậy ngươi ngủ với ai?""

Lâm Cẩm Vân thầm nghĩ không ổn, đi nhanh vài bước theo sau kéo Lâm Vĩ Khang hô: ""Ca, ngươi chậm một chút, đừng đi nhanh như vậy.""

Lâm Vĩ Khang vốn còn muốn trả lời, bị Lâm Cẩm Vân kéo lại cũng quên trả lời Cao Tư Tuệ, đang ngây ngốc nhìn muội muội.

Lâm Cẩm Vân đi tới trước mặt hắn, kéo cánh tay hắn, nhéo nhéo, nói: ""Ngươi lại chạy loạn nữa ta sẽ không dẫn ngươi đi.""

Lâm Vĩ Khang vừa nghe được lời muội muội nói không dẫn hắn đi, ngay lặp tức sợ hãi, buồn bực không lên tiếng mà đi theo sau bên người Lâm Cẩm Vân.

Cao Tư Tuệ nhìn thấy vậy cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ là đang suy nghĩ gì đó đi theo sau hai người.