Chương 8: Bị Thương.

Ba người cuối cùng cũng đến được khu rừng, Lâm Cẩm Vân không dám để cho Lâm Vĩ Khang cầm kéo cắt lá cây, nên chỉ nói hắn ở bên cạnh chờ, không được đi đâu xa.

Cao Tư Tuệ thấy hai người kia không để ý đến mình, cảm thấy hơi nhàm chán, nói đi theo để giúp đỡ là mượn cớ, mà lúc này cô cũng không biết làm thế nào. Nhưng da mặt này vốn dĩ dày, biết Lâm Cẩm Vân sẽ không đối với mình mở lời trước vậy nên chỉ còn cách tiến lên nói chuyện phiếm với Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân cũng không mặt dày như cô ấy, hơn nữa lúc làm việc mà bên cạnh có người luôn lải nhải, làm phiền, cô không thích, nên đi thẳng vào vấn đề hỏi Cao Tư Tuệ: "Ta đang bận, còn phải để ý nhị ca ta, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng.""

Cao Tự Tuệ bị Lâm Cẩm Vân nói có chút ngượng ngùng, cười khà khà, dính sát cô: "Năm nay Nhất Trung thi ngươi có phụ trách ra đề thi không?""

"Hỏi cái này làm gì?"

"Người thấy đấy, không phải là kỳ thi ở trường trung học sắp tới rồi sao? Ta có một người bà con xa muốn học trường của ngươi. Hắn rất thông minh, là người có thiên phú học tập, nếu có thể thi đậu thì tốt rồi."

Lâm Cẩm Vân mặt không chút thay đổi nói: "Nếu đã là thông minh, hiếu học, trực tiếp đi thi là được rồi."

Cao Tư Tuệ nghe Lâm Cẩm Vân nói như vậy cũng không buồn bực khó chịu, nói rằng:

"Trực tiếp đi thi tất nhiên không có vấn đề gì lớn, nhưng sợ là đến lúc đó hài tử căng thẳng khẩn trương e rằng nó sẽ cư xử thất thường. Hơn nữa, Trường trung học ở huyện của chúng ta là trường trọng điểm. Hàng năm, có rất nhiều người muốn được nhận vào học, mà trường chỉ tuyển sinh tổng cộng được vài lớp, ta đây là sợ biểu đệ nhà ta thi không tốt bằng hài tử khác, không vào được Nhất Trung."

Trường trung học nơi Cẩm Vân dạy xác thực đúng như Cao Tư Tuệ nói, là một trường trọng điểm với nền tảng sâu rộng và có tiếng. Tỷ lệ thi tuyển sinh hàng năm thậm chí có thể xếp hạng cao trong tỉnh. Cũng chính vì vậy mà đầu vào đòi hỏi rất khắc khe.

Nói đến đây Cẩm Vân cũng đoán được ý đồ của Cao Tư Tuệ, chẳng phải là muốn đi cửa sau thì còn là gì nửa. Nhưng đối với cô mà nói con người của Cao Tư Tuệ cô còn rất không thích chứ đừng nói đến nhờ mình giúp loại chuyện này.

Cao Tư Tuệ thấy cô bất động, đành xích lại gần một chút, nịnh nọt nói:

"Cẩm Vân, ngươi xem, có thể trước khi thi cho biểu đệ của ta biết trước đề không, nếu hắn vào được Nhất Trung, cả nhà của hắn đều sẽ cảm kích ngươi. "

Vừa nghe xong, cô càng thêm ghét bỏ Cao Tư Tuệ, cũng không có ý định vòng vo, cô trực tiếp từ chối:

"Xin lỗi, ta không phải người ra đề thi, không có cách nào khác giúp biểu đệ của ngươi được."

"Xì, trong các đồng nghiệp làm việc cùng với ngươi, ta nghe nói có vài lão sư sẽ phụ trách ra đề, ngươi có thể hỏi giúp một chút được không? ""

"Không được".

"Không cần hỏi trực tiếp các câu hỏi, chỉ cần giới hạn ở phần nào cũng được."

"Người chịu trách nhiệm cho việc ra đề là lão sư Cao trung. Ta là lão sư sơ trung. Tôi cũng không quen thuộc với những người đó. Ta không thể giúp được."

Cao Tư Tuệ ngay từ đầu đã không thích Lâm Cẩm Vân, để nhờ vả mới nhẫn nại đến giờ, lần này thấy Lâm Cẩm Vân thật không vừa mắt, chết sống không chịu giúp, nên bực tức buông lời:

""Cẩm Vân, ta cùng với ngươi từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên có tình cảm tốt mới đem chuyện tốt này giới thiệu cho ngươi. Ngươi không chịu giúp một tay ta có thể tìm người khác, Nhất Trung không phải chỉ có mình ngươi là lão sư, đến lúc đó chuyện tốt thuộc về người khác ngươi cũng đừng ghen tị."

"Vậy ngươi đi tìm người khác đi."

Lâm Cẩm Vân nói lời này cũng chưa từng nhìn đến Tư Tuệ, chỉ lo cắm đầu chuyên tâm hái lá. Nếu ai đó khi nhìn thấy một màn này chắc cũng nghĩ rằng Cẩm Vân đang nói chuyện với không khí.

Cao Tư Tuệ cảm giác được mình bị phớt lờ, bừng bừng tức giận, nhấc chân đạp cái sọt bên cạnh Lâm Cẩm Vân, căm giận bỏ đi.

Tình cờ, nhìn thấy Lâm Vĩ Khang đang ngồi xổm bên cạnh hòn đá đùa ngịch với áo quần của mình, Tư Tuệ càng trở nên tức giận hơn, quay đầu giận dữ mắng: "Kẻ đần độn!"

Cũng không biết là mắng Lâm Cẩm Vân hay là Lâm Vĩ Khang, nhưng hắn nghe được, cho rằng Cao Tư Tuệ là mắng mình.

Mặc dù Lâm Vĩ Khang ngu ngốc thật nhưng anh ta cũng có lòng tự trọng và là người rất nhạy cảm. Hắn có thể không hiểu được các cuộc trò chuyện hàng ngày, nhưng hắn đặc biệt quan tâm đến những lời chửi rủa.

Lúc Cao Tư Tuệ đạp cái sọt hắn cũng nhìn thấy được, lần này lại nghe được Tư Tuệ chửi mình là kẻ đần độn, lúc này hắn liền mất kiểm soát đứng bật dậy, hai gò má đỏ lên, trợn tròn mắt, hét lớn:

"Ngươi xấu, đánh", nói xong vung tay hướng Cao Tư Tuệ đánh tới.

Cao Tư Tuệ đang cuốc bộ đột nhiên nhận một cú đấm từ Lâm Vĩ Khang, vội vã bỏ đi trong nỗi kinh hoàng và đau đớn.

Lâm Cẩm Vân thấy vậy cấp tốc chạy đến bên người Lâm Vĩ Khang. Thế nhưng không thể khống chế được Lâm Vĩ Khang, anh ta tựa như một con trâu rừng, cường tráng lực lưỡng, bất chấp sự ngăn cản của Lâm Cẩm Vân để đuổi theo hướng Cao Tư Tuệ.

Lâm Cẩm Vân thầm kêu không ổn, vội vàng đuổi theo, giữa đường liếc nhìn mặt đất, di chuyển khéo léo, nhặt chiếc sọt trên mặt đất, sải bước lớn về phía trước và nhanh chóng xoay cái sọt hướng đầu Lâm Vĩ Khang úp lên.

Cái sọt được úp chính xác lên đầu Lâm Vĩ Khang, trước mắt đột niên tối sầm lại, bước đi cũng dừng hẳn. Cao Tư Tuệ thừa dịp đó vội vàng bỏ chạy.

Lâm Cẩm Vân thấy Cao Tư Tuệ chạy, vội vàng ôm lấy Lâm Vĩ Khang, hai tay gắt gao khóa chặt ở hông của hắn trấn an: "Ca, không được, chúng ta mặc kệ nàng ấy, mặc kệ nàng."

Nhưng lúc này Lâm Vĩ Khang nào có chú ý đến lời nói của Lâm Cẩm Vân.

Hắn mạnh mẽ vùng vẫy, hai tay nhấc cái sọt ở trên đầu lên, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Cẩm Vân, miệng không ngừng hét lớn: "Kẻ xấu, đánh cô ta!"

Lâm Cẩm Vân biết là ca mình bệnh cũ tái phát, nên không dám buông lỏng tay, chỉ gắt gao cắn răng vùi đầu ôm lấy sau lưng anh mình, tùy ý để anh mình vung quyền loạn xạ đánh vào trán, vai và thắc lưng của mình...

Quyền cước không có mắt, một quyền của hắn đánh xuống cũng không hề nhẹ, xương sườn đột nhiên bị đấm một quyền thật mạnh, Lâm Cẩm Vân đau đến nỗi kêu lên một tiếng, còn không đợi cơn đau qua đi, cánh tay liền nhận được một cảm giác nóng bỏng và đau nhói khác.

Lúc đầu Lâm Vĩ Khang bắt đầu vùng vẫy để thoát khỏi sự khống chế của Câm Vân nhưng không thể thoát ra được. Hắn trở nên điên loạn và đáng sợ hơn. Sau một trận vùng vẫy đấm đá loạn xạ, Lâm Cẩm Vân có ba bốn vết máu trên tay nhưng cũng thủy chung không có buông lỏng Lâm Vĩ Khang ra.

Qua hồi lâu, Lâm Vĩ Khang rốt cuộc cũng đã mệt lả người, hai chân mềm nhũn, co quắp ngồi dưới đất thở hổn hển.

Mà Lâm Cẩm Vân thì gần như là nằm xuống đất, tóc tai rối bời, giày thì mỗi nơi mỗi chiếc, cái trán đỏ một mảng, trên tay đều là những vết thương sâu cạn không đồng nhất, dưới môi trong lúc hỗn loạn bị va vào răng của mình cắn trúng đang chảy ra những giọt máu.

Lâm Cẩm Vân vừa đau vừa mệt, nhưng vẫn chống người đứng dậy đến chỗ ca mình coi tình hình, thấy hắn rốt cục cũng đã bình thường trở lại mới nhẹ nhõm thở phào một cái.

Cô nhìn thấy Lâm Vĩ Khang vừa vùi đầu lẩm bẩm "Không phải người ngu", vừa đấm nhẹ xuống mặt đất, thì trong lòng lại chua xót khổ sở.

Lâm Cẩm Vân đỏ mắt di chuyển đến trước mặt ca mình, vươn tay ôm nhẹ bờ vai của hắn, ôn nhu nói: "Ca, đừng đánh nữa, tay sẽ đau."

Lời nói vừa dứt, liền cảm thấy khoang mũi gần như là không thở được, nước mắt Lâm Cẩm Vân cứ thế mà chảy xuống.

Khi nước mắt chảy xuống, vài giọt rơi vào trên mu bàn tay của Lâm Vĩ Khang. Trên mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm ấp làm cho hắn tỉnh ra, lúc này mới ngẩn đầu nhìn Lâm Cẩm Vân.

Phát hiện muội muội khóc đến thương tâm, trên mặt tràn đầy nước mắt, hắn liền kéo Lâm Cẩm Vân vào lòng, giơ tay lên khẽ xoa đầu của cô nhẹ nhàng nói:

"A Vân, đừng khóc, đừng khóc, ca ca ôm."

Lâm Cẩm Vân không có cảm giác mình bị ủy khuất, cô khóc là bởi vì yêu thương ca ca mình. Nhưng lúc này lại trở thành hài tử được ca ca ôm chặt vào lòng, trái tim đột nhiên giống như có cái gì đó nhéo chặt đến đau, nước mắt không ngừng được mà rơi nhiều hơn.

Lâm Vĩ Khang thoáng nhìn vết thương trên tay muội muội, hồi lâu mới phát giác mình đã làm ra chuyện gì, gấp đến độ cũng khóc theo, vừa cẩn thận sờ lên cánh tay cô vừa khổ sở nói:

"Ta đánh ngươi, ta không tốt, đừng không để ý đến ta, đừng ghét bỏ ta, đừng . . ."

Hắn càng nói càng thương tâm, cuối cùng buồn bã nằm trên mặt đất như một đứa trẻ, khóc lớn.

Lâm Cẩm Vân thấy thế liền nhanh chóng kéo hắn đứng lên, lau nước mắt nói: "Ca, ta không đau, ngươi đừng khóc, ta sẽ không phớt lờ ngươi."

Lâm Vĩ Khang rụt rè nhìn Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân nở nụ cười, dụ dỗ nói:

"Chúng ta về nhà có được không?"

"Được."