Chương 9: Hương Thơm Bạc Hà.

Trên đường trở về, Lâm Vĩ Khang đã trở lại bình thường nhưng không còn háo hức như trước nữa, chỉ ủ rũ gục đầu đi phía sau Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân thỉnh thoảng sẽ quay đầu trò chuyện cùng hắn, dặn hắn nói như thế nào để che giấu gia đình và cách giải thích cho sự bất thường của hai người. Lâm Vĩ Khang không có nhìn cô cũng không trả lời chỉ thỉnh thoảng gật đầu biểu thị mình đang nghe. Lâm Cẩm Vân cũng không biết hắn có thể nghe vào bao nhiêu, vẻ mặt ngưng trọng, chau mày lo lắng.

Hai huynh muội cứ ủ rũ cúi đầu như vậy trở về nhà.

Những người khác ở trại vịt còn chưa có trở về, trong nhà chỉ còn lại một mình Tưởng Lan.

Khi hai người bước vào cửa, Tưởng Lan phát hiện ra hai huynh muội có chuyện: Một người khi vừa vào cửa liền nhanh chóng đi vào phòng của mình, người còn lại so với hắn còn gấp gáp hơn, vào cửa liền quăn cái sọt ở góc tường, ngay cả chào hỏi cũng không có liền trực tiếp đi lên lầu hai.

Cái này rất là không bình thường.

Tưởng Lan đợi một hồi vẫn không thấy Lâm Cẩm Vân đi xuống, trong lòng có chút bất an, đang muốn đi lên lầu nhìn, thì thấy Lâm vĩ Khang từ phòng đi ra, cầm trên tay cái quần hướng đến phòng WC.

Nàng đưa mắt nhìn về phía Lâm Vĩ Khang, lúc này mới phát hiện quần áo hắn mặc trên người dính bẩn rất nhiều, ngay cả giày cũng đều bẩn.

Nàng biết Lâm Vĩ Khang vì chờ đến ngày hôm nay mà hôm trước đã rất cao hứng, sáng nay còn cố ý tự mình chọn áo quần, vớ mình thích mà mặc vào. Đặc biệt là đôi giày thể thao màu trắng ở chân, nghe Quách Xuân Lan nói giày này là do Lâm Cẩm Vân dùng tháng lương đầu tiên của mình mua cho hắn làm lễ vật, hắn rất thích, bình thường đều để giày trong ngăn kéo không cho người khác chạm vào, chỉ khi đi ra ngoài hắn mới mang, không nghĩ tới mới ra ngoài một chuyến lại làm bẩn đến vậy.

Chẳng lẽ, không cẩn thận làm bẩn?

Tưởng Lan trong đầu ngập tràn nghi vấn.

Đang suy nghĩ, thì thấy Lâm Vĩ Khang từ WC đi ra, quả nhiên là đã đổi quần mới, giày cũng đã cởi ra ôm trong ngực.

Tưởng Lan đến gần hắn hỏi : "Vĩ Khang, đói bụng chưa? Có muốn ta làm cho ngươi cái gì ăn không?"

Lâm Vĩ Khang ngẩn đầu nhìn nàng, mím môi lắc đầu, rồi lại cúi đầu hướng gian phòng của mình đi đến. Tưởng lan nhìn hắn có vẻ không vui, không khỏi lo lắng, nàng suy nghĩ một chút, rồi cũng đi theo hắn vào phòng.

Lâm Vĩ Khang đem quần, giày bẩn để trên cái ghế bên cạnh, Tưởng Lan thấy vậy mở miệng hỏi hắn: "Giày bẩn, ta giúp người giặt sạch được không?"

Lâm Vĩ Khang vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn giày một hồi, mặt mang phiền muộn, đưa giày tới.

Tưởng Lan tiếp nhận giày trên tay hắn cũng không vội rời đi, mà cười hỏi hắn: "Làm sao bẩn vậy? Lúc hái lá cây thì bị ngã sao?

Lâm Vĩ Khang tiếp tục như cũ không có lên tiếng.

Nếu không phải té ngã, vậy có chuyện gì xảy ra?

Tưởng Lan tiếp tục hỏi hắn: "Ngày hôm nay làm sao vậy? Sao lại không để ý đến ta? Tối hôm qua chúng ta còn cùng nhau xem sách, ngươi quên rồi sao? "

Lâm Vĩ Khang hướng nàng lắc đầu, biểu thị hắn chưa có quên, nhưng lại không chịu mở miệng nói chuyện.

"Có phải ta chọc ngươi mất hứng không? Hay là . . . A Vân chọc ngươi mất hứng?"

"Điều không phải!"

Lâm Vĩ Khang vừa nghe Tưởng Lan nhắc tới muội muội, liền ngẩn đầu vội vã phủ nhận.

Tưởng Lan nhìn thấy phản ứng này của hắn, trong lòng đã rõ, cười dỗ hắn: "Thế này không ổn, ta giúp ngươi giặt sạch giày, làm thêm cho ngươi chè vừng, ngươi có chuyện không vui nói cho ta biết được không?"

Đề nghị này tựa hồ rất tốt, Lâm Vĩ Khang nhìn chằm chằm Tưởng Lan rồi suy nghĩ một chút. Cuối cùng nghiên đầu qua chỗ khác không nhìn nàng, trong miệng lầm bầm: "A Vân không cho nói . . . "

A, hai huynh muội còn dấu bí mật nhỏ.

Tưởng Lan có chút dở khóc dở cười, cũng không biết làm gì đành đem giày, quần bẩn đi giặt sạch.

Nàng vừa đi tới sau nhà liền nhìn thấy Lâm Cẩm Vân đang khom lưng đứng trước cái ao chà xát áo quần, xích lại nhìn, phát hiện là bộ áo quần mà sáng sớm nay cô mặc khi ra khỏi nhà.

Tưởng Lan lại nhìn áo quần trên người Lâm Cẩm Vân: Một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, hai ống tay áo thả xuống cài khuy nút lại.

Bây giờ là mùa nóng, nữ hài sợ rám nắng nên mặc áo sơ mi dài tay gài khuy đi ra ngoài có thể hiểu được, nhưng bây giờ là đang ở nhà, hơn nữa tay áo có cần phải cài lại như vậy không?

Tưởng Lan trong lòng có nghi ngờ.

Nàng phát hiện Lâm Cẩm Vân dường như không nhận ra được sau lưng có người, vì vậy nàng cố tình hắng giọng.

Động tĩnh này làm Lâm Cẩm Vân giật nãy, cô quay mặt lại, khi nhìn thấy Tưởng Lan thì liền nhanh chóng xoay mặt đi.

Nhưng đã quá muộn, một giây ngắn ngủi cũng đủ để Tưởng Lan chú ý đến vết thương trên môi cô.

"Miệng của ngươi làm sao vậy? Tại sao lại bị thương?

"A, không cẩn thận cắn trúng, không có việc gì."

"Sáng sớm trước khi ra cửa còn tốt. . . "

Lâm Cẩm Vân giả vờ ung dung nói: "Ha ha, do ta tham ăn, lúc trên đường trở về mua một cái trứng ngâm trà, ăn quá nhanh không cẩn thận liền cắn phải."

Tưởng Lan cũng không vạch trần cô, so với truy hỏi, nàng bây giờ để tâm đến vết thương của Lâm Cẩm Vân hơn.

"Ta có kem bôi bạc hà, giảm đau giảm sưng, ta lấy cho ngươi bôi một chút."

Nói xong cũng không chờ Lâm Cẩm Vân phản ứng liền xoay người trở về phòng, lên lầu tìm kiếm.

Lâm Cẩm Vân bất đắc dĩ thở dài, luôn có dự cảm rằng mọi chuyện không thể che giấu được.

Tưởng Lan rất nhanh thì tìm được kem bôi bạc hà, nàng kêu Lâm Cẩm Vân một tiếng, vốn định tự mình giúp cô thoa thuốc. Ai ngờ Lâm Cẩm Vân sau khi nghe được cũng không có ý định xoay người, vẫn như cũ đưa lưng về phía nàng đứng trước cái ao, trong tay cầm quần áo, nói rằng: "Để đó đi, để ta tự mình thoa."

"Để ta bôi cho ngươi đi. Tay ngươi ướt như thế, sẽ không tiện."

"Đợi ta lau tay liền thoa, ngươi để ở đó đi."

"Vậy để ta giúp ngươi thoa luôn đi"

Lâm Cẩm Vân biết Tưởng Lan là xuất phát từ lòng tốt, nếu nhất quyết từ chối nữa sẽ không hợp lẽ. Cô suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là nhận lệnh xoay mặt hướng Tưởng Lan, hy vọng không có gì sẽ được tiếc lộ trên mặt mình.

Tưởng Lan nhìn chằm chằm mặt cô mấy giây, mấy giây này làm cho Lâm Cẩm Vân tựa như quên cả hô hấp, mắt nhìn chằm chằm Tưởng Lan không chớt, giống như đang chờ bị giáo huấn.

Tưởng Lan thấy cô nhìn mình như vậy không có chớp mắt, hơi cảm thấy buồn cười.

Tưởng Lan trông có vẻ lạnh lùng, cao ngạo do nàng không thường xuyên cười, nhưng thực tế, nếu nhìn kỹ có thể thấy rằng mặt nàng rất thanh tú, nhu hòa. Đặc biệt ngay lúc này, môi nhỏ đỏ mọng, đôi mắt trong sáng,

kết hợp với má lúm đồng tiền trên má trái, làm người khác nhìn mà lòng thêm nhộn nhạo.

Thật là đẹp mắt.

Lúc này, nhịp tim Lâm Cẩm Vân đập nhanh hơn mà không biết vì lý do gì, thậm chí cảm giác giống như chính mình đang sinh ra ảo giác.

Phịch, phịch, phịch"

Lâm cẩm vân đang kinh sợ, Tưởng Lan lại hoàn toàn không hay biết gì, chỉ cảm thấy cô em chồng trước mặt này đều không nhúc nhích tựa như khúc tượng, vừa buồn cười vừa kỳ lạ. Nàng thu lại ý cười, cúi đầu mở bình thuốc mỡ trong tay, đưa ngón trỏ ra thoa lấy một lớp kem bạc hà hướng Lâm Cẩm Vân, giơ ngón trỏ nhẹ nhàng bôi lên môi Cẩm Vân.

"A."

Mang theo mùi hương bạc hà và cảm giác mát lạnh đυ.ng vào khiến cho Lâm Cẩm Vân giựt mình tỉnh lại.

Cô theo bản năng lùi lại một bước, nhưng cảm xúc trên môi vẫn tiếp diễn, kí©h thí©ɧ đại não của cô, nhắc nhở cô những gì đang xảy ra ở hai giây trước.

Tưởng Lan đột nhiên đến gần hơn, mùi bạc hà thơm ngát, đầu ngón tay lạnh lẽo.

Lâm Cẩm Vân cảm giác tim mình đập nhanh hơn, tần suất từ "phịch phịch . . ." đảo mắt liền "bịch bịch bịch. . . ."

Hai má ửng đỏ, cả khuôn mặt đều ngượng ngùng. Cô cúi thấp đầu xuống, vừa rụt rè vừa khẩn trương, vội vàng xoay người thu thập quần áo vừa mới giặt xong, lại quay đầu cầm lấy thuốc mỡ trong tay Tưởng Lan, bỏ lại một câu: "Đi phơi áo quần" liền vội vã lướt qua Tưởng Lan rời đi.

Tưởng Lan nhìn cô vội vã rời đi, đầu óc mơ hồ.

Lâm Cẩm Vân ôm áo quần đi tới trước sân.

Tách khỏi Tưởng Lan, cô lúc này mới nhẹ nhõm một chút, bắt đầu lấy áo quần phơi một cách lơ đãng. Mặc dù cô là đang phơi quần áo nhưng trái tim lại đang có biến động: Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cũng không phải là chưa từng nhìn qua nữ sinh đẹp mắt? Hơn nữa mỗi ngày đều nhìn thấy, đã sớm nhìn đến quen, làm sao sẽ hoảng hốt thành ra như vậy? Bình thường lúc làm cơm cũng thường xuyên tiếp xúc, ngày hôm nay lại chỉ giúp thoa môi thôi, thế nào lại khẩn trương như vậy? Thực sự là không thể lý giải được!

Trong đầu của Lâm Cẩm Vân đang rất hỗn loạn, động tác trên tay theo đó cũng loạn xạ theo nhưng cô lại không hay biết.

"A Vân, ngươi đứng ngốc ra đó làm gì a?"

Lưu Phượng giọng oan oan không đúng lúc vang lên, Lâm Cẩm Vân nhất thời hoảng sợ, cô phục hồi lại tinh thần, nhìn bộ đồ của mình đang treo trên giá phơi, nhỏ giọt nước xuống, lại ôm trong mình một đống áo quần khô mới lấy xuống, cũng không biết mình đứng đây bao lâu rồi.

"A, ta đang thu áo quần."

"Mấy bộ quần áo này không phải buổi sáng trước khi ra khỏi nhà ta đã giặt sao, đã khô rồi?"

Lâm Cẩm Vân xoa xoa áo quần trong tay, thành thực trả lời: "A, chưa có khô."

"Không có khô ngươi thu lại làm gì? Ngươi cũng thật là, có phải hay không bị choáng váng a."

Lưu Phượng giễu cợt đánh nhẹ vào trán Lâm Cẩm Vân một cái: "Còn không mau treo lên, tuy nói đang là mùa nóng, nhưng làm sao sẽ khô nhanh như vậy a."

Lưu Phượng nói xong thì cũng đi vào nhà, Quách Xuân Lan và Lâm Vĩ Kiện cũng nối tiếp nhau đi vào sân.

Lâm Cẩm Vân đem áo quần phơi lên, cũng không tiếp tục suy nghĩ tiếp chuyện vừa nãy. Đem ống tay áo kéo xuống, đi vào nhà.