Chương 43: Ai may mắn

Học kỳ mới bắt đầu Lâm Cẩm Vân cũng theo đó mà bận rộn lên.

Tưởng Lan so với cô cũng không có nhàn hạ bao nhiêu, trước và sau lễ hội mùa xuân là thời kỳ cao điểm của các yến tiệc, nhận làm các yến tiệc cùng yến hỉ từ các gia đình khác quả thật không phải là ít, hơn nữa Trương sư phó ở nơi này quan hệ rất rộng lại có danh tiếng, không lo sẽ không nhận được tràng yến tiệc nào, trong khoảng một tháng rưỡi có thể tiếp nhận bảy tràng yến hội để làm.

Tưởng Lan bận rộn đáp ứng không xuể, tuy bận rộn nhưng vô cùng mừng rỡ, bởi vì. . .Thù lao vài tràng yến hội này nhiều hơn rất nhiều so với mong muốn của nàng, thù lao một tháng rưỡi làm công việc này so với nửa năm nàng làm việc ở căn tin trong trường còn nhiều hơn.

Tưởng Lan nhẩm tính số tiền trong tay, ngực rất vui vẻ vì mình đã quyết định đi làm công việc này, nàng càng cảm kích Trương sư phó đã trợ giúp và Lâm Cẩm Vân đã ủng hộ nàng.

Vì vậy, đợi đến cuối tháng ba khi kết thúc công việc, nàng cố ý mua một đôi giày da nam tặng Trương sư phó.

Trương sư phó từ chối không được tâm ý của nàng, đem giày da hướng trên chân mình mang thử, sau đó liền kinh ngạc, cư nhiên không lớn không nhỏ mang vừa in. Hắn không có nói cho Tưởng Lan biết số size của mình, cũng không biết nàng làm sao biết được, vì vậy liền tò mò hướng nàng hỏi việc này.

Tưởng Lan chỉ cười nói: "Tìm một người cùng chiều cao với ngươi hỏi liền biết."

Này cũng được sao?.

Cho là thân cao như nhau, nhưng hình dáng và kích thước bàn chân của mỗi người cũng sẽ có sự khác nhau tương đối, càng đáng phục chính là, đôi giày da này từ kiểu dáng đến màu sắc đều là kiểu mình thích.

Trương sư phó biết Tưởng Lan đây là đang cố ý nói qua loa cho xong, khẳng định là nàng có len lút đi quan sát sở thích của mình.

Tưởng Lan trên đường từ nhà Trương sư phó trở về lại quẹo đi đến cửa hàng bán vật dụng.

Giá sách Lâm Cẩm Vân nàng từ năm trước đã nghĩ đến nó, tháng này được không ít tiền, nàng cảm thấy đây là thời điểm tốt để đem cái kế hoạch này thực hiện.

Nhưng hiện thực không như dự tính của nàng.

Tưởng Lan đi dạo xung quanh một vòng, nhìn được một tủ sách có cửa kính được chạm khắc bằng gỗ, nhưng vừa hỏi giá cả liền bị dọa sợ đến hít một miệng khí lạnh, một cái giá sách cư nhiên lại có thể một trăm hai mươi khối.

Nàng rút lui ngay lập tức, không phải là không muốn mua, mà là trong tay không có tiền.

Dựa vào số tiền nàng kiếm được đại bộ phận dự định là lưu lại để trả nợ, còn có vừa mới mua tặng cho Trương sư phó đôi giày da, trong tay còn dư lại cũng chỉ chưa tới một trăm khối, không đủ mua cái giá sách này. Nàng thật sự không muốn đi dùng số tiền đang lưu lại để trả nợ kia, không thể làm gì khác hơn là mất hứng mà quay về.

Ngày hôm sau nàng lại cố ý chạy đi chợ đồ cũ phía nam một chuyến, muốn đi thử vận khí một chút.

Nhưng vận khí rõ ràng là đang trốn trán nàng, giá sách ở đó vô luận là kiểu dáng hay là giá cả đều không thể làm nàng thỏa mãn được, nàng lại tiếp tục mất hứng mà quay về.

Mua mới thì quá đắt, mua cũ thì không hài lòng, vậy cũng chỉ có thể là đi đặt làm.

Nhưng Tưởng Lan lại không quen biết ai làm nghề mộc, nghĩ lui nghĩ tới, nàng chỉ có thể nghĩ đến việc đi tìm Hồ lão sư trợ giúp, dù sao nàng ở trường học này cũng không quen biết nhiều người.

Vì vậy, sáng hôm sau Lâm Cẩm Vân vừa mới bước chân ra khỏi ký túc xa, Tưởng Lan cũng theo sau mà ra khỏi cửa.

Sau một lúc dò hỏi Tưởng Lan liền tìm được khoa vật lý ở lâu ba của tòa nhà giảng dạy, không may mắn chính là Hồ Học Phạm vẫn còn trên lớp, nàng không thể làm gì khác hơn là trước tiên đứng ở hành lan chờ:

Chuông tan học vừa vang lên, Tưởng Lan liền đi tới cầu thang nhìn chăm chú

Năm phút sau, thanh âm của Hồ Học Phạm liền dần dần ở lầu dưới truyền tới, Tưởng Lan mong ngóng mà đi xuống tìm kiếm, sắc mặt nhất thời cứng đờ.

Chỉ thấy Hồ Học Phạm đang cùng Hứa Tiểu Phong cười nói đi lên lầu.

Hồ Học Phạm sau khi quẹo qua chỗ rẽ liền thấy được Tưởng Lan, cùng nàng chào hỏi:

"Tiểu Tưởng, đến tìm Lâm lão sư sao? Phòng ngữ văn của nàng ở lầu hai"

"Không phải, ta đến tìm ngài, Hồ lão sư, có thể đơn độc cùng ngài trò chuyện vài câu được không?"

"A, được a, chúng ta đi đến bên kia nói đi." Hồ Học Phạm thấy Hứa Tiểu Phong còn muốn đi theo, ghét bỏ mà đẩy hắn một cái, nói: "Đi chỗ khác đi, không thấy ta đang có việc sao? Không trở về văn phòng của ngươi còn theo ta làm gì?"

Hứa Tiểu Phong nhìn Tưởng Lan một chút, lại nhìn Hồ Học Phạm một chút, hứng thú mà gật đầu một cái, vừa cười vừa nói: "Được, vậy ta đây liền không quấy rầy hai vị."

Tưởng Lan hướng hắn lễ phép gật đầu, liền theo Hồ Học Phạm đi tới cuối hàng lan nói chuyện:

"Hồ lão sư, ngài có quen biết ai làm nghề mộc không?"

"Nghề mộc?"

"Ta muốn đặt làm một cái giá sách."

"Vậy a, ta nhớ ra rồi, trước đây ngươi nói muốn một cái giá sách." Hồ Học Phạm vuốt cằm suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Này. . . ta đây đúng là không quen biết ai làm nghề mộc. Nếu không, ta giúp ngươi hỏi đồng sự của ta một chút được không?"

"Vậy có phiền toái ngài không?"

"Ai ~ chỉ hỏi vài câu, có gì phiền toái?"

"Vậy cảm ơn ngài." Tưởng Lan lại nghĩ đến một việc, vội vàng nói tiếp: "Hồ lão sư, cái kia, việc này ngài có thể khoang nói cho Cẩm Vân biết được không?"

"Tại sao? Thần bí như vậy a, còn không thể để cho Lâm lão sư biết?"

Tưởng Lan không nghĩ tới Hồ Học Phạm sẽ hiếu kỳ việc này, nhưng nàng nghĩ nếu đã nhờ vả người khác giúp đỡ cũng không nên có điều giấu diếm với người đó. Vì vậy liền thẳng thắn nói: "Giá sách này là mua cho nàng, nhưng ta sợ nàng biết sẽ phản đối, cho nên nhờ ngài thay ta giữ bí mật với nàng. Hơn nữa, còn chưa biết có thể thành hay không."

"Ôi, ngươi đối với Lâm lão sư thật tốt a. Yên tâm đi, ta cam đoan giữ bí mật cho ngươi, ai cũng sẽ không nói."

"Cảm ơn nhiều."

"Chà, mọi người đều sống cùng lầu ký túc xá, không nên khách khí như vậy."

"Vậy làm phiền ngài, ta đi trước."

"Ừ, có tin tức ta liền báo cho ngươi biết."

Tưởng Lan vừa đi, Hồ Học Phạm trở lại phòng mình, ngay sau đó Hứa Tiểu Phong liền từ góc nào đó xông ra, đang cười châm biếm nhìn hắn chằm chằm.

Hồ Học Phạm bị Hứa Tiểu Phong làm khó chịu, hỏi hắn: "Ngươi có chuyện gì thì nói nhanh, quái gỡ nhìn ta như vậy làm gì?"

Hứa Tiểu Phong quay người lại dựa vào bên cạnh bàn làm việc của Hồ Học Phạm, chỉ vào hắn nói: "Hồ Học Phạm a Hồ Học Phạm, giấu cũng rất kín a, ngươi đừng kêu là Hồ Học Phạm nữa, kêu Hồ Học Phôi (*Phôi đây có nghĩa là xấu xa, hư hỏng) được rồi a."

"Cái gì giấu không giấu? Ta nghe không hiểu ngươi nói gì."

"Ta nói ngươi giấu đối tượng cũng thật kín a, nguyên lai xa cuối chân trời, gần ở trên lầu nha."

Hồ Học Phạm vừa nghe, trách mắng: "Đi đi đi! Chớ nói nhảm, đây là biểu tỷ của Lâm lão sư, tìm ta nói chút chuyện, điều không phải đối tượng của ta. A? Làm sao ngươi biết nàng ở trên lầu a, ngươi gặp qua nàng sao?"

"Nàng tìm ngươi vì chuyện gì?"

"Không mượn ngươi xem vào."

"Vậy nàng là đối tượng của ngươi."

"Bệnh à!"

Hồ Học Phạm quở trách Hứa Tiểu Phong một câu, suy nghĩ một chút lại không cam lòng bị hắn đùa bỡn như vậy, đơn giản cũng muốn lăng mạ hắn một chút: "Nhưng ngược lại ngươi a, Hứa đại soái. Kia, ngươi ngữ số kết hợp, đại kế quát tháo "Phong" Vân a? Sao liền không kết quả?"

Hứa Tiểu Phong vừa nghĩ tới Lâm Cẩm Vân, lập tức liền không có tự tin, nhưng vẫn là mạnh miệng nói: "Ta đó là nói chơi, chỉ có ngươi ngây ngốc mà tin, người sáng suốt đều nhìn ra được, chỉ ngươi mới cho là thật"

"Hắc, ngươi thay đổi thận nhanh a. Ta xem là từ quát tháo "Phong" vân đổi thành "Phong" nhẹ mây nhạt đi ha ha ha ha."

Hứa Tiểu Phong bị Hồ Học Phạm cười đến có chút không xuống đài được, chết cũng không thể nhịn, trách mắng: "Thiết! Ngươi biết cái gì, ta đó là giúp người khác đạt được ước vọng."

"Ngươi khoác lác đi. Ai đạt được ước vọng vậy? Ta sao lại không có nghe nói Lâm lão sư có đối tượng nha?"

"Nhân gia có đối tượng còn phải nói cho ngươi sao?"

"Nàng ở trên lầu ta, trên lầu có động tĩnh gì ta sẽ không biết sao? Nói cho ngươi biết, nàng lưu lại ký túc xá so với lưu lại phòng học hay phòng dạy còn nhiều hơn a."

"Làm thế nào ngươi khẳng định nàng lưu lại ký túc xá nhiều hơn, cũng có thể đó là biểu tỷ nàng a?"

"Xem ra Hứa lão sư đây là không tinh mắt a. Ta đây liền cho ngươi một chút thống khoái, ngươi hãy nghe cho kỹ, Lâm lão sư, tuyệt đối, không có đối tượng!" Hồ Học Phạm thấy Hứa Tiểu Phong nghe xong thì biến sắc, lại tiếp tục công kích hắn: "Ngươi gặp qua người nào có đối tượng lại mỗi đêm cùng biểu tỷ đi ra ngoài tản bộ chưa? Đổi lại người khác sẽ cùng đối tượng đi xem điện ảnh, đi dạo công viên. Còn có, ngươi đi hỏi lão Trương ở phòng liên lạc lầu ta một chút đi, ngươi hỏi hắn người có đối tượng thì mỗi đêm đều sẽ ở đó làm gì?"

"Làm gì?"

"Trò chuyện điện thoại đấy! Ôi, ngươi không thấy buổi tối mỗi tuần ở phòng liên lạc sao, náo nhiệt như phòng chờ để trở về quê. Nhưng ta hầu như không thấy Lâm lão sư đi gọi điện. Lão Trương bình thường gọi mấy người kia nhận điện thoại nhưng mà trong mấy người kia cũng không có nàng."

"Đây chỉ là suy đoán của ngươi"

"Ngươi không tin cũng được."

"Nàng chính miệng nói với ta, nói có đối tượng."

"Có thể là từ chối ngươi? Nhân gia học văn, thích uyển chuyển."

Lần này Hứa Tiểu Phong rốt cục trầm mặc.

Là từ chối sao?

Hứa Tiểu Phong nhớ lại lời nói và nét mặt khi nói của Lâm Cẩm Vân lúc đó, thế nào cũng không tin là cô đang cố ý giả vờ. Nhưng nhìn dáng vẻ hùng hồn cùng lời nói chắc chắn của Hồ Học Phạm, làm cho hắn không tài nào lần mò ra được, thẳng đến buổi chiều lên lớp vẫn còn một mực suy nghĩ đến việc này.

Mấy ngày kế tiếp, Hứa Tiểu Phong liền chú ý quan sát Lâm Cẩm Vân. Thế nhưng hai người trong công tác tiếp xúc dù sao cũng có hạn, hắn lại không sống trong khuôn viên trường, cho nên cơ bản nhìn không ra nguyên do.

Hắn lại không thể không thừa nhận lời nói của Hứa Học Phạm, trong lòng cũng dần dần nghiêng về lời nói của Hồ Học Phạm. Hơn nữa, hắn cũng phát hiện một trạng thái bình thường: Vô luận buổi trưa hay là chạng vạng, Lâm Cẩm Vân tan làm đều sẽ nhắm lầu ký túc xá mà đi đến.

Hứa Tiểu Phong rất lâu cũng chưa nhìn thấy Lâm Cẩm Vân ở căn tin, trước còn cho rằng cô là đang trốn tránh mình, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại một chút, tựa hồ trở nên không chắc chắn.

Lẽ nào thật sự là uyển chuyển từ chối mình? Nghĩ đến đây, Hứa Tiểu Phong lại cảm thấy rất mất mặt, vì vậy mấy ngày tiếp theo lại bắt đầu lẫn tránh Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân rất nhanh thì nhận ra được thái độ biến chuyển của Hứa Tiểu Phong, trong lòng mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Cô cảm thấy may mắn vì đã mua một chiếc đồng hồ đeo tay vào đầu năm nay, sau khai giảng liền đem tặng cho Hứa Tiểu Phong coi như là báo ân, bằng không hiện tại vừa chạm mặt người xấu hổ nên là chính mình

Vừa nghĩ như thế, Lâm Cẩm Vân lại không khỏi cảm kích Tưởng Lan, cảm thấy nhờ có Tưởng Lan kịp thời nhắc nhở mình mới có thể kịp thời cùng Hứa Tiểu Phong giữ một khoảng cách, bằng không nợ càng ngày càng nhiều, đến tình cảnh liền có thể lấy thân báo đáp.

Vì vậy tối hôm đó, cô liều mạng lấy thân báo đáp. . .

Sau đó, Tưởng Lan mệt mỏi đến không muốn để ý đến cô.

Lâm Cẩm Vân liền nắm tay của Tưởng Lan nhéo nhéo, sau đó đưa đến bên miệng hôn một cái, bồi tội nói: "Đừng nóng giận, ngươi cứ xử phạt ta a"

Tưởng Lan đưa tay nhéo nhéo mũi cô, oán giận nói: "Quá phận!"

Lâm Cẩm Vân vừa nghe liền biết đây là không còn tức giận nữa, tiến tới hôn nàng một cái khen: "Ngươi thế nào lại vĩ đại như vậy?"

"Lại muốn mua gì sao?"

"Không có a, ta nói là lời thật lòng. Ta gần đây càng ngày càng cảm thấy, nếu như ngươi có thể học tới cao trung, nhất định sẽ lợi hại hơn ta rất nhiều, Thanh Hoa Bắc Đại, điều không thành vấn đề. Ta là nghiêm túc, điều không phải khen tặng ngươi."

"Ba hoa!"

Tưởng Lan tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, nàng bình thường rất lưu tâm đến trình độ học vấn của mình, nàng luôn cảm thấy có một khoảng cách nhất định với Lâm Cẩm Vân. Lần này có thể từ trong miệng Lâm Cẩm Vân nghe được sự khen ngợi của cô đối với mình, cho dù có phải là xuất phát từ khách quan hay không, nàng cũng cảm thấy cao hứng.

Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan không nói lời nào, cho là nàng không tin, lại ôm sát nàng, cúi đầu hôn mái tóc của nàng, chân thành nói: "Ngươi có tâm tư tinh thông, quan sát tỉ mỉ, lại tự giác kỷ luật, những phẩm chất này vô luận là dùng trong đọc văn hay học tập đều là khối tư liệu tốt. Ta tốt xấu gì cũng là một lão sư, học sinh như thế nào ta chung quy vẫn có thể nhìn ra được."

"Những học sinh ngươi dạy trong đó cũng có người giống như ta sao?"

"Đúng là có. Hơn nữa hoàn toàn rất giống ngươi."

"Giống như ta?"

"Ừ, người học sinh này thành tích phi thường tốt, là học sinh giỏi nhất lớp chúng ta, mỗi môn đều học rất tốt, những phẩm chất ta vừa mới khen ngươi ở trên người nàng cũng đều có thể nhìn thấy được. Nhưng gia cảnh nàng rất nghèo, ngươi có thể nghĩ đến không? Đều đã niên đại 90, còn có ngươi ăn mặc áo quần mang theo mảnh vá. Cho nên, ta mới nói với ngươi. . .Có điểm giống nhau, bởi vì nàng cũng sắp học không nổi nữa rồi."

Tưởng Lan nghe xong sinh ra cảm giác đồng bệnh tương lân(*), vội hỏi: "Vì sao? Là không có tiền nên không học nổi nữa sao?"

(*)Đồng bệnh tương lân: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.

"Ừ, không có tiền học tiếp. Mấy ngày hôm trước trường học thúc giục đóng phí đồng phục và tiền ăn ở, nàng không có đóng. Người nhà nàng cũng đến, nhưng không phải là đóng tiền, mà là đến để cùng trường học nói năm tới sẽ không cho nàng đi học nữa."

"Thành tích của nàng tốt vậy, không học thì rất đáng tiếc"

"Đúng vậy, chớp mắt sẽ lên sơ tam rồi, không học nữa thực sự quá đáng tiếc. Cho nên ta dự định cuối tuần lén đi nhà nàng hỏi thăm một chuyến."

"Thứ hai ngày đó ngươi tìm ta muốn hai mươi đồng tiền là để cho nàng?"

"Ừ, trường học thúc giục quá, trong thời gian ngắn nhà nàng cũng đào không ra tiền. Ta tính trước giúp nàng đóng, ngoài ra còn có 20 đồng chi phí du lịch cho chuyến du xuân năm nay. Lần chơi xuân này cả lớp đều đi, nàng nói với ta nàng không muốn đi, là ta muốn nàng đi. Ta làm sao chịu được khi nhìn. . ."

"Nhìn nàng lạc đàn. Cách một ngày những học sinh khác tụ tập một chỗ nói chuyện chơi xuân, nàng thế nhưng không tham gia vào, chỉ yên lặng ngồi ở ngoài đám người đó mà lắng nghe."

"Ngươi. . ."

Lâm Cẩm Vân không có đem lời nói nói tiếp ra khỏi miệng, lại ôm Tưởng Lan chặc hơn kéo vào trong ngực, thương xót hôn hôn nàng:

"Cẩm Vân?"

"Hử?"

"Ta cuối tuần có thể cùng ngươi đi đến nhà nàng được không?"

"Ừ, được. Ta nghĩ. . .Sẽ lấy ít tiền từ ngươi."

"Hảo"

"Ngươi không hỏi tiêu về việc gì sao?"

"Ngươi ngày thứ hai lấy hai mươi đồng ta có hỏi ngươi sao?"

"Không có. Ngươi vì sao không hỏi?"

"Không muốn quá gò bó ngươi, ta cũng biết ngươi sẽ không phung phí"

"Ngươi thật tốt."

"Ngươi mới tốt, nếu như ta lúc đó có thể gặp được một lão sư giống như ngươi, có thể ta sẽ được học thêm vài năm nữa."

"Ừ" Lâm Cẩm Vân nói xong lại lắc đầu mãnh liệt, nói: "Cũng không đúng, vậy ngươi hoàn cảnh hiện tại sẽ không giống nhau, ta rất có thể liền không gặp được ngươi. Bất hạnh của ngươi cũng là may mắn của ta."

Lâm Cẩm vân vừa nói xong, trong bóng tối liền có hai tay nâng mặt của cô lên, sau đó có khuôn mặt ấm áp tiến lên nghênh đón, cùng cô đầu dán đầu, nói khẽ:

"Cái này vì sao không phải may mắn của ta a."