Chương 44: Chuyện tốt

Vị học sinh nghèo khó kia tên là Lâm Mộng Lôi, sống trong một thôn nghèo khó của trấn Nam Cương lân cận trấn Cao Hồ.

Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan sáng sớm liền xuất phát, thay đổi ba loại phương tiện giao thông mới tìm được thôn nghèo này, nằm trong chỗ sâu nhất của huyện Quý An.

Hai người trăm triệu không nghĩ tới phải mất nhiều thời gian như vậy, cho nên lúc tới được Lâm gia, vừa vặn là giờ cơm trưa ở nhà bọn họ.

Mụ mụ Lâm Mộng Lôi nhìn Lâm Cẩm Vân cảm thấy quen mặt, sau khi hỏi rõ ràng thân phận liền vội vàng nhiệt tình bắt chuyện lôi kéo cô và Tưởng Lan cùng nhau vào nhà ăn cơm.

Dưới tình thế không thể từ chối được, hai người không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt mà gia nhập vào trên bàn cơm của Lâm gia

Lâm Cẩm Vân liếc nhìn thức ăn trên bàn, một đĩa rau khoai xào với mỡ heo, một đĩa củ cải trắng xào, một bát canh rau cải đậu hủ, rất xanh xao nhạt nhẽo.

Hai người vừa mới ngồi xuống, Lâm mụ mụ liền tiến vào nhà bếp bưng ra hai chén cơm, sau đó lại đi chiên cho hai người hai cái trứng.

Hai người nhìn nhau, đều ăn ý không động đến cái trứng đang đắp lên phía trên bát cơm của mình.

Lâm Cẩm Vân nói dối bản thân không ăn trứng gà, gắp trứng chiên đưa cho Lâm mụ mụ, Tưởng Lan thì lại gắp qua cho tiểu cô nương ngồi bên cạnh Lâm mụ mụ.

Lâm mụ mụ đang muốn đi ngăn cản, nhưng tiểu cô nương có lẽ là đã sớm thèm ăn cái trứng chiên này, vừa thấy Tưởng Lan đem trứng đưa đến trong bát mình, liền khẩn cấp cắn một ngụm lớn, vừa nhai vừa lấy ánh mắt nhìn chằm chằm Tưởng Lan.

Lâm mụ mụ thấy thế thọt cánh tay tiểu cô nương một cái.

Tiểu cô nương nhận được chỉ thị, lúc này mới nhút nhát nhìn về phía Tưởng Lan, nhỏ giọng nói câu "Cảm ơn"

Lâm mụ mụ thấy vậy cũng chỉ xoa xoa tay thẹn thùng mà nói rằng: "Đứa nhỏ này tuổi chuột, liền thích ăn."

Tưởng Lan chỉ cười yếu ớt hướng bà lắc đầu, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Năm người dùng bữa cơm này trong bầu không khí yên lặng mà lại hòa hợp.

Lâm ba cùng Lâm mụ đều là nông dân hiền lành an phận thủ thường, không giỏi ăn nói. Lâm mụ nói so với Lâm ba nhiều hơn một chút, nhưng cơ bản cũng chỉ nói những câu như là "Không có gì ngon", "Ủy khuất các lão sư" toàn những lời khách sao như vậy.

Nhưng hai người lại không thèm để ý chút nào đến những món ăn này cũng như chất lượng của chúng, trái lại đem bữa cơm này ăn rất ngon miệng.

Sau khi ăn xong, hai người tìm hai vợ chồng nói chuyện một hồi, đối với tình hình của Lâm gia đại khái cũng hiểu được vài phần.

Lâm mụ mụ là một nông phụ trình độ học vấn chỉ dừng lại ở cấp tiểu học, Lâm ba ba thời niên thiếu gặp chuyện ngoài ý muốn dẫn đến chân trái bị cắt cụt, bây giờ phải chống nạng để đi lại. Lâm mụ mụ là lao động chính trong nhà, phụ trách ra đồng trồng rau, Lâm ba ba thì phụ trách lo liệu việc nhà. Hai vợ chồng có hai nữ nhi, muội muội Lâm Mộng Lôi kêu là Lâm Mộng Miêu.

Lâm gia là một hộ nghèo khó trong thôn, tuy rằng mỗi tháng có thể nhận được trợ cấp khoảng chừng hai mươi đồng, nhưng cũng như muối bỏ biển. Một nhà bốn miệng ăn mặc ngủ nghỉ, khám bệnh uống thuốc cơ bản đều trông chờ vào chút tiền này, có chút biến cố xảy ra liền như trứng chọi đá, đường cùng bí lối.

Lâm phụ biết mục đích đến đây ngày hôm nay của Lâm Cẩm Vân vẻ mặt đau khổ mở miệng trước: "Lâm lão sư, ta cũng không gạt ngươi nữa, không phải là không muốn để cho hài tử học, là thực sự không có tiền. Học phí năm ngoái chính là tìm thân thích mượn trước, các thân thích cũng biết ta khó khăn, nói là mượn, nhưng thực ra không khác gì là cho không, cũng không trông mong ta có thể trả. Nhưng bây giờ đã không ai bằng lòng cho mượn tiền nữa rồi."

Lúc này, Lâm mụ mụ ngồi một bên đột nhiên đứng dậy, nói câu "Ta đi nấu nước" liền che miệng hướng nhà bếp đi nhanh.

Lâm ba ba quay đầu nhìn hướng nhà bếp một chút, lại xoay đầu lại nhìn vào ống quần bên trái trống rỗng của mình thở dài một hơi.

Lâm Cẩm Vân quay đầu liếc nhìn Tưởng Lan, thấy đôi mắt của nàng cũng đỏ lên.

Cô đưa tay mình qua nắm lấy tay của Tưởng Lan, quay đầu nói với Lâm ba ba: "Chuyện học phí, ngài đừng lo lắng. Ta hôm nay tới đây chính là thay mặt nhà trường phát học bổng."

Lâm Cẩm Vân nói xong liền đưa tay từ trong túi xách móc ra một phong thư đưa cho Lâm ba ba.

Phong thư dùng hồ dán kín miệng, chính giữa viết năm chữ ngay ngắn bằng bút lông -- Học bổng hỗ trợ học tập. Dưới góc bên phải còn viết một hàng chữ nhỏ, Lâm Mộng Lôi sơ nhị lớp ba nhận.

Lâm ba ba tiếp nhận phong thư, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Lâm Cẩm Vân, khó tin nói: "Trường học phát học bổng?"

Lâm Cẩm Vân cười gật đầu nói: "Đúng vậy. Thực ra ngày đó mụ mụ Mộng Lôi đến trường học nói gia đình gặp khó khăn, lãnh đạo trường rất coi trọng chuyện này. Mộng Lôi là một mầm non tốt, nếu như không học nữa vậy trường học sẽ rất tổn thất. Cho nên, lãnh đạo ủy thác ta và Tưởng lão sư đem khoản học bổng này đưa tới cho các ngươi."

"Cái này. . .Cái này" Lâm ba ba trong phút chốc không có phản ứng kịp, lời nói cũng không rõ ràng, vội vàng hướng nhà bếp kêu: "Lôi mụ a, Lôi mụ a, ngươi mau ra đây nhìn. Trường học cho chúng ta trợ cấp!"

Lâm mụ mụ nghe được tiếng la, cuống quít lau sạch nước mắt từ nhà bếp đi ra, bà nhìn thấy phong bì trên tay chồng mình, kinh ngạc nói: "Tiền trợ cấp điều không phải. . .Điều không phải học kỳ 1 hàng năm mới phát sao?"

Lâm Cẩm Vân vội vàng mở miệng giải thích: "Là như vậy, tình huống Mộng Lôi tương đối đặc biệt, lãnh đạo nhà trường quyết định đem học bổng của năm học tiếp theo phát xuống trước."

". . ."

Lâm mụ mụ không tiện mở phong bì trước mặt hai người, do dự có nên mở miệng hỏi Lâm Cẩm Vân số tiền bên trong phong bì hay không, trong khoảng thời gian ngắn có chút khó mà mở miệng nói ra, không tự chủ mà chà xát hai tay, chần chừ.

Lúc này, Tưởng Lan lặng lẽ đưa tay kéo kéo ống tay áo Lâm Cẩm Vân, cô lập tức ngầm hiểu, nói với phu thê Lâm Thị: "Xin các ngươi vô luận như thế nào cũng phải để cho Mộng Lôi tiếp tục đi học, đây cũng là sự kỳ vọng của toàn bộ thầy cô giáo đã dạy Mộng Lôi."

Hai phu thê nghe vậy đều trịnh trọng gật đầu.

"Vậy ta đây yên tâm rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta còn phải đi các nhà tiếp theo, chúng ta đây đi trước."

Lâm mụ mụ thấy hai người phải đi, cũng không còn để tâm tới cái khác, vội vã vào phòng ngủ kêu Lâm Mộng Miêu tiễn khách.

"Lâm lão sư, ta tiễn ngài một đoạn"

Lâm mụ mụ nói sẽ cùng tiễn, lại bị Lâm Cẩm Vân ngăn cản, nói gì cũng không để cho bà tiễn, lôi kéo Tưởng Lan liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Lâm ba ba thấy thế, vội vàng bảo thê tử đi nhà bếp lấy một túi củ cải và khoai tây nhà trồng, lại kêu con gái mình đuổi theo đưa cho hai người.

Lâm Mộng Miêu lao ra khỏi nhà, rất nhanh thì đuổi kịp hai người, dừng lại đứng trước mặt hai người.

Tưởng Lan thấy cô bé chạy đến thở hồng hộc, chân phủ đầy bụi bẩn, vội vàng lấy khăn tay ra lau chùi ống quần giúp nàng, ôn nhu nói: "Chậm một chút, chớ để ngã."

Lâm Mộng Miêu đưa cái túi vải bố trong tay tới trước mặt nàng nói: "Mụ mụ nói cho các ngươi."

Tưởng Lan nhẹ nhàng đẩy trở về, "Hài tử ngoan, những thứ này chúng ta đều có, ngươi mau đem về đi."

Lâm Mộng Miêu cũng không đáp lại, chỉ cau mày, bướng bỉnh mà lắc đầu mãnh liệt.

Tưởng Lan thấy cô bé này quá kiên trì, cũng không đành lòng khước từ nữa, liền giơ tay lên nhận lấy.

Hai người vừa đi, Lâm mụ mụ để trượng phu mình mở phong bì nhìn số tiền bên trong.

Lâm ba ba cẩn thận xé mở, đưa tay vào bên trong lấy ra, trong phút chốc hai phu thê đều trợn tròn mắt.

Một trăm nhân dân tệ.

Lâm ba ba kinh ngạc mà lắp bắp nói: "Cái này. . .Một trăm? Trợ cấp sao lại nhiều như vậy?"

Lâm mụ mụ lấy lại tinh thần, cấp tốc cầm lấy tờ một trăm nhân dân tệ kia đưa lên. . . Soi dưới ánh mặt trời, sau đó vội vàng chạy vào phòng ngủ đi tìm kiếm một hồi, mới chạy đến cùng trượng phu nói: "Tiền này điều không phải trường học phát, là hai lão sư cho."

"Gì?"

"Trường học năm ngoái phát trợ cấp mới có hai mươi. Phong bì cũng không phải kiểu dáng này, ngươi xem."

Lâm mụ mụ nói liền đưa cho trượng phu mình phong bì nhàu nát với dòng chữ "Trường trung học huyện Quý An cơ sở 1"

Lâm ba ba cầm hai phòng bì mà so sánh, nhất thời vừa xem liền hiểu ngay.

"Như vậy Lâm lão sư và Tưởng lão sư. . .Ý ngươi là, các nàng bỏ tiền túi của mình ra cho Lôi nha đầu nhà ta sao?"

"Đúng vậy. Ta tự hỏi tại sao trường lại đột nhiên phát trợ cấp sớm, tiền là các nàng mang tới, vậy khẳng định chính là các nàng tự mình bỏ tiền ra."

Lâm ba ba sau khi nghe xong, trầm tư hồi lâu, mở miệng nói: "Lôi mụ a, vì tâm ý của hai vị lão sư này, ta nhất định phải để cho Lôi nha đầu nhà ta học đến nơi đến chốn."

"Ừ, nhất định phải như vậy."

Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan lại một đường xốc nảy mà trở lại huyện thành.

Vừa về tới ký túc xá, Lâm Cẩm Vân liền hô đau chân, Tưởng Lan đỡ cô ngồi xuống, đem giày và bít tất của cô cởi ra nhìn, thôi xong, hai cái phồng rộp lớn.

Tưởng Lan vô cùng đau lòng, vội vã đi đổ nước nóng vào chậu cho Lâm Cẩm Vân ngâm chân, lại xoa bóp chân cho cô, chờ phồng rộp ở chân đỡ một chút sau đó liền đem kim giúp cô đâm vỡ phao nước, tiếp theo lấy thuốc bôi vào, từ sau khi trở về thì vẫn luôn một mực bận rộn không ngừng.

Lâm Cẩm Vân tuy rằng rất hưởng thụ, nhưng cũng không muốn Tưởng Lan nhọc lòng, mở miệng khuyên nàng: "Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, đi lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, cũng chỉ mấy cái phồng rộp mà thôi, không có việc gì."

"Ta không. . . "

Tưởng Lan còn chưa nói xong, chợp nghe thấy một trận tiếng đập cửa thùng thùng vang lên.

Tưởng Lan đi tới mở cửa.

Hồ Học Phạm chỉ đứng ở ngoài cửa, hắn nhìn thấy Tưởng Lan vừa định mở miệng, lại thấy được Lâm Cẩm Vân cũng ở trong phòng, vội vàng sửa lời nói: "Tiểu Tưởng, ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút, ngươi ra ngoài được không?"

Lâm Cẩm Vân thấy Hồ Học Phạm ngoài cửa, đang muốn cùng hắn chào hỏi, lại nghe hắn vừa nói như vậy, ngược lại nổi lên tò mò, yên lặng nhìn chằm chằm hai người ở cửa.

Nhưng Tưởng Lan lại lập tức khép hờ cửa phòng lại, đi ra ngoài cùng Hồ Học Phạm nói chuyện với nhau.

Lâm Cẩm Vân nhìn không thấy cũng nghe không được động tĩnh ngoài cửa, trong lòng bỗng nhưng căng thẳng lên.

Cô muốn xuống giường đi coi trộm một chút, nhưng quên thoa thuốc mỡ lên chân, một chân liền trực tiếp giẫm lên trên dép lê.

Cảm giác dính nhớp làm cho cô kêu lên một tiếng, vội vàng hất dép ra ngã ngồi trở lại trên giường.

Cô lấy miếng vải trên cái ghế ở đầu giường dồn sức lau lòng bàn chân, lại xoa xoa đế dép lê, đang muốn mang dép vào lần nữa thì thấy Tưởng Lan đã đi vào rồi, không hề nghĩ ngợi liền hỏi nàng: "Hồ lão sư tìm ngươi có chuyện gì?"

Lời này nói ra vừa vội vừa nhanh, Tưởng Lan bị cô hỏi đến sửng sốt, dừng vài giây mới đáp lại: "Không có chuyện gì, hỏi ta ngày hôm trước thu áo quần có nhặt được áo quần của hắn không."

Đáp án này hiển nhiên không đủ sức thuyết phục Lâm Cẩm Vân, lại hỏi tiếp: "Vậy làm sao lại che che giấu giấu?"

"Che che giấu giấu chỗ nào, là ngươi quá nhạy cảm. Hơn nữa nhân gia hỏi đến là đồ lót, như vậy làm sao có thể nói lớn tiếng được chứ."

"A"

Lâm Cẩm Vân lúc này mới không tiếp tục truy hỏi nữa. Nhưng trong lòng cô vẫn là có chút hoài nghi, lại nghĩ tới ngày hôm qua Hồ Học Phạm cũng tới ký túc xá của mình.

Ngày hôm qua Tưởng Lan ra ngoài làm việc không có ở nhà, là Lâm Cẩm Vân đi mở cửa, Hồ Học Phạm nhìn thấy cô cũng nhất thời sửng sốt, tiếp theo mới nói muốn mượn mực, thuận tiện còn hỏi cô Tưởng Lan thế nào lại không ở nhà.

Lâm Cẩm Vân lúc đó không có lưu tâm, nhưng bây giờ nhớ tới lại cảm thấy khả nghi vô cùng.

Lọ mực chỗ nào mượn chả được, sao lại phải chạy đến lầu ba mượn? Đồ lót thất lạc thì mua mới đi, còn cố ý chạy tới hỏi một nữ nhân có nhặt được hay không, người này cũng không thấy ngượng sao?

Nghi tâm sinh ám quỷ(*), Lâm Cẩm Vân bị hoài nghi của chính mình làm cho đầu choáng váng não căng ra, ăn ngủ không yên, cả đêm đều hoài nghi lo lắng, đọc sách cũng nói sai liên tục.

(*) Nghi tâm sinh ám quỷ: Đa nghi nên mới ảo giác, phán đoán vớ vẩn.

Tưởng Lan liền hỏi cô: "Có phải mệt mỏi hay không, tối nay đọc không được xuôi."

"Ừ, hơi mệt."

"Vậy đừng đọc nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Ừ."

Hai người mới vừa nằm xuống, đầu Lâm Cẩm Vân liền dán đến trước ngực Tưởng Lan, tiếp theo tay cũng ở trên người nàng tác quái.

Tưởng Lan đánh rớt tay cô, hỏi: "Không phải nói mệt mỏi sao?"

"Lúc này lại cảm thấy không còn mệt mỏi nữa rồi."

"Không được."

"Vì sao không được?"

"Ngày hôm qua làm rồi."

"Ta ngày hôm nay vẫn muốn, vô cùng muốn."

"Không thể hai ngày liên tiếp đều như vậy, ngươi đã đáp ứng rồi."

"Ngày hôm nay phá lệ đi?"

"Lý do?"

"Ừm. . ." Lâm Cẩm Vân vì ham muốn cá nhân mà vắt hết óc suy nghĩ, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ được một lý do:

"Ta ngày hôm nay làm chuyện tốt, ngươi nên thưởng cho ta"

"Lý do không đủ thuyết phục. Có năm mươi khối là ta góp vào, ta cũng không tìm ngươi đòi thưởng a"

"Vậy ta đây liền suy nghĩ tiếp. . ."

Cô lại lẳng lặng suy nghĩ, suy nghĩ một hồi lại cho ra một cái lý do càng không đủ thuyết phục hơn: "Ta đây ngày hôm nay bị thương, lòng bàn chân đều phồng rộp, ngươi chả phải nên quan tâm săn sóc ta sao?"

"Điều không phải bôi thuốc cho ngươi rồi sao? Hơn nữa chính ngươi cũng nói chỉ mấy cái phồng rộp mà thôi, không có gì đáng ngại."

Lâm Cẩm Vân nhất thời nghèo từ, nhưng vẫn quyết định chơi xấu, dù sao Tưởng Lan cuối cùng đều sẽ chiều theo chính mình, nghĩ như vậy liền hung hăng nói: "Ta đây nghĩ không ra, ta chính là muốn ngươi, giống như khát muốn uống nước, đói bụng muốn ăn cơm, đây là bản năng, muốn cái gì lý do? Không có lý do gì!"

Vừa nói vừa kìm chặt Tưởng Lan không buông, miệng ra sức dán tới.

Tưởng Lan bị cô chọc cười, giơ tay lên nhéo nhéo mũi của cô, lại hôn cô một cái, vỗ về nói: "Đừng làm rộn, hôm nay không được, ta hơi mệt mỏi. Đi ngủ có được không?"

"Vậy được rồi. . ."

Lâm Cẩm Vân hậm hực mà nằm ngay ngắn lại, nhưng rồi cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ Tưởng Lan cự tuyệt giống như có ý vị sâu xa, đáng cân nhắc.

Trong một đêm, cô lại biến thành người lo sợ bảo bối của mình bị người khác ngấp nghé, trăn qua trở lại, tâm trạng vẫn không tập trung.