Chương 45: Ghen tuông

Bởi vì không ngủ đủ giấc, cho nên ngày thứ hai đi làm trông Lâm Cẩm Vân có vẻ phờ phạt.

Buổi trưa, trên đường quay trở về ký túc xá thì gặp được Hồ Học Phạm, không hề nghĩ ngợi mà gọi hắn lại

"Hồ lão sư, đây là muốn đi đâu?"

"Ai ~ buổi trưa Tiểu Hoắc đãi khách xuống tiệm ăn, ta trở lại cất đồ liền đi ra ngoài. Lâm lão sư, cùng đi chứ?"

"Không được, ta về ký túc xá ăn."

"Đúng a, ta quên mất, Tiểu Tưởng đều đã chuẩn bị cơm nước cho ngươi, trở về thì có thể ăn được, thật tốt."

Tiểu Tưởng? Gọi quen thuộc như vậy?

Lâm Cẩm Vân ngực toát ra một ngọn lửa không tên, sắc mặt liền lạnh xuống.

Hồ Học Phạm thế nhưng lại không phải là người biết nhìn sắc mặt đoán biểu tình người khác, tiếp tục tự nói: "Tiểu Tưởng người này thật tốt, Lâm lão sư, ta thật sự hâm mộ ngươi."

Ngươi hâm mộ sao? Nếu muốn thì tự mình đi tìm a, nhìn chằm chằm rồi yêu thích bảo bối của người khác, có gì thú vị chứ?

"Được rồi, Lâm lão sư, Tiểu Tưởng nàng có đối tượng sao?"

Lời này vừa nói ra, Lâm Cẩm Vân cứng đờ dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Học Phạm, ánh mắt mang theo tia dò xét chưa bao giờ có: "Ngươi muốn nghe ngóng cái gì?"

Hồ Học Phạm bị vẻ mặt như "Bao công" của Lâm Cẩm Vân dọa sợ, không hiểu vì sao Lâm Cẩm Vân đột nhiên lại thay đổi biểu cảm, vội vàng giải thích: "Lâm lão sư, ngươi đừng hiểu lầm, ta là hỏi thay Tiểu Hoắc, chính là Hoắc Đạt cùng phòng ký túc xá với ta."

Hồ Học Phạm nói xong liền khẩn trường nhìn Lâm Cẩm Vân, nhưng lại ngẫm nghĩ một chút: Vì sao ta phải nói đừng hiểu lầm a? ?

Chính hắn cũng không nghĩ ra, chỉ cảm thấy vừa nãy nếu không thanh minh, Lâm Cẩm Vân có thể sẽ nhào lên cắn hắn.

Hồ Học Phạm còn đang chờ Lâm Cẩm Vân trả lời, cô nội tâm lại oán thầm: Như thế nào lại thêm một Hoắc Đạt nữa? Người này đến cùng là mê hoặc bao nhiêu người đây?

Cô lại nghĩ đến Hoắc Đạt giáo viên thể dục, thường xuyên thấy hắn mồ hôi đầm đìa ở trên sân thượng chơi xà đơn, rèn luyện thân thể như một con tinh tinh, nhớ lại chuyện này ngay lập tức khiến cho nội tâm cô nổi lên một trận khó chịu, sắc mặt cũng càng khó coi hơn.

"Lâm lão sư?"

Hồ Học Phạm nhìn thấy Lâm Cẩm Vân vẫn một mực không lên tiếng, đánh bạo kêu cô một tiếng.

"Biểu tỷ ta bây giờ không có cân nhắc đến vấn đề cá nhân. Hồ lão sư, đến lầu hai rồi, tạm biệt!"

Lâm Cẩm Vân hướng Hồ Học Phạm phất phất tay, sau đó liền cúi đầu hướng lầu ba bước đi.

Hồ Học Phạm vẫn đứng ở cầu thang lầu hai, vẻ mặt buồn bực: Đây là làm sao vậy? Cũng không phải nói cô cân nhắc Hoắc Đạt . . .

Lâm Cẩm Vân trở về phòng 309, vừa mở cửa liền thấy Tưởng Lan đang ngồi ở mép giường đan bít tất.

Gần đây, trời trở lạnh, Lâm Cẩm Vân hai ngày nay than lạnh chân, Tưởng Lan ngại mua tất bên ngoài khó giữ được ấm, cho nên liền đan bít tất len cho cô.

"Trở lại rồi a, đói bụng chưa"

Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân trở về, vội vàng thả kim chỉ trong tay xuống, mang dép lê vào sau đó đi đến cái bếp nhỏ trên ban công rồi bưng thức ăn trở vào.

Lâm Cẩm Vân sau khi thấy Tưởng Lan vì mình mà vội vội vàng vàng chuẩn bị bữa trưa, cổ khó chịu vừa nãy cũng theo đó mà giảm đi một ít, kéo ra một nụ cười ôn nhu, ngồi xuống cùng Tưởng Lan ăn cơm.

Thật vất vả chịu đựng đến buổi tối, Lâm Cẩm Vân vừa định cùng Tưởng Lan tịnh dưỡng một chút, lại bị Tưởng Lan báo cho biết tình hình thân thể.

Cô tuy rằng không đến mức bất mãn, nhưng cũng cảm thấy rất buồn bực.

Nhưng mà Tưởng Lan tinh thần ngược lại rất hưng phấn vì chuyện cái giá sách.

Hồ Học Phạm đi tìm nàng kỳ thực cũng chính là vì việc này, hắn đã tìm được một người thợ mộc và cũng xin được số điện thoại của người đó.

Vì vậy, thứ hai hôm nay, Tưởng Lan thừa dịp Lâm Cẩm Vân đi vắng liền đi đến phòng trực điện thoại cho vị thợ mộc này.

Vị thợ mộc kia thật nhiệt tình, sau khi hỏi nàng một ít yêu cầu cơ bản liền đáp ứng sáng ngày mai đến ký túc xá đo đạt.

Buổi sáng thứ ba, người thợ mộc đó đã đến để đo kích thước của không gian nơi đặt tủ sách, tính toán giá cả vật liệu và tiền công, sau đó báo giá cả và thời hạn bàn giao.

Vừa nghe đến tám mươi khối, Tưởng Lan thật cao hứng, cũng không có ý định cùng thợ mộc mặc cả, chỉ yêu cầu hắn chạm khắc giúp hai cụm hoa lan ở hai bên cánh cửa tủ.

Thợ mộc sản khoái đáp ứng, nhận mười đồng làm tiền cọc, lại giao ước sẽ giao hàng đến vào giờ này thứ tư tuần tới.

Mắt thấy tâm nguyện gần đạt được, Tưởng Lan cả ngày đều đắm chìm trong tâm tình vui vẻ của mình, ngay cả thời điểm không cười cũng đều giống như đang cười, bởi vì niềm vui thể hiện ở đuôi lông mày cùng khóe mắt là điều không thể che giấu được.

Điểm ấy người khác khả năng không nhìn ra được, nhưng Lâm Cẩm Vân lại nhìn thấy rõ ràng.

Vì vậy, cái vị buồn bực không vui mấy ngày nay sau khi nhận thấy được sự vui vẻ của người bạn cùng phòng, liền tò mò hỏi nàng: "Hôm nay có chuyện vui gì sao? Nhìn ngươi thật cao hứng."

"Cao hứng chỗ nào? Cùng với ngày thường như nhau a"

"Không giống nhau. Ngươi vừa nãy bới cơm thì ngâm nga. Hát bài << Công viên táo xanh>>

". . ."

"Rốt cuộc là chuyện gì a?"

"Không có chuyện gì."

"Rõ ràng là có chuyện."

"Có thể có chuyện gì chứ, ngâm nga một bài hát mà thôi."

"Không tính nói!"

Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan có chuyện gạt mình, nghĩ đến chuyện liên tiếp bị nàng cự tuyệt, đột nhiên tâm tình nóng nảy lên, giọng nói có chút mất khống chế.

Chờ lúc cô phản ứng kịp thời, đã thấy Tưởng Lan đang lo lắng nhìn chằm chằm mình.

Lâm Cẩm Vân cảm thấy áy náy, ho khan một tiếng, nói: "Xin lỗi, gần đây bận rộn chuyện thi cử, có chút phiền lòng."

"Ta giúp ngươi xoa xoa đầu."

"Không cần, ta ra ngoài hít thở không khí một chút."

Lâm Cẩm Vân nói xong cũng cầm chìa khóa và ví tiền, mở cửa đi ra ngoài.

Cô ra khỏi cổng trưởng đi đến quảng trường dạo qua một vòng, xem một vài vòng khiêu vũ, tâm tình cô mới thanh tĩnh một chút, chờ tỉnh táo lại, cô mới bắt đầu hối hận bản thân vừa nãy không bình tĩnh, trong lòng liền nghĩ muốn bù đắp.

Cô nhớ tới Tưởng Lan thích nghe sách cũng thích nghe nhạc, nghe sách dựa vào chính mình là đủ rồi, nghe nhạc thì phải đi nhờ đến những ngôi sao ca nhạc, vì vậy liền quẹo đến một cửa tiệm băng đĩa chọn băng nhạc.

Cuối cùng, cô mua một hộp đĩa nhóm nhạc Tiểu Hổ mang về.

Quẹo vào mua băng đĩa tốn của cô không ít thời gian, Lâm Cẩm Vân trở lại ký túc xá thì đã gần tới thời gian ký túc xá đóng cửa.

Mà đầu này của ký túc xá, Tưởng Lan đang lo lắng đứng ngồi không yên, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Sau vô số lần nhìn xem đồng hồ, nàng quyết định cầm chìa khóa đi nhanh đến cánh cửa, đang muốn mở cửa đi ra ngoài, cửa lại đột nhiên bị vặn mở ra.

Lâm Cẩm Vân vừa đẩy cửa ra liền thấy Tưởng Lan vẻ mặt lo lắng đứng ở trước mặt mình.

Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị một cổ lực lượng nhào tới trong lòng mình, ngay lập tức cảm nhận được một thân thể mềm mại ấm áp trong lòng ngực.

Tưởng Lan ôm thật chặc Lâm Cẩm Vân, lớn tiếng oán trách cô: "Ngươi biết hiện tại mấy giờ rồi không? Ta đều lo lắng gần chết, chỉ sợ ngươi ở bên ngoài xảy ra chuyện gì. Vì cái gì mỗi lần không vui đều sẽ như vậy? Đem chính ngươi đến trừng phạt ta sao?"

Nàng nói một hơi dài, nói đến chỗ kích động đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩm Vân, đôi mắt đẫm lệ.

Lâm Cẩm Vân bị mắng, vội vàng đưa tay bưng mặt của Tưởng Lan lên hôn xuống, vừa hôn vừa cuống quít áy náy: "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên như vậy, ta chỉ là trong lòng có phiền muộn."

"Ngươi phiền muộn là bởi vì ngày đó ta và Hồ lão sư ở ngoài cửa nói một chút chuyện phải không?"

Cái vạch trần này khiến Lâm Cẩm Vân vừa xấu hổ vừa khẩn trương, cô không đáp lại, chỉ một mực đứng chịu tội, một mực đứng lau nước mắt cho Tưởng Lan.

Tưởng Lan lại đẩy cô ra nói: "Ngươi ở đây không vui cái gì? Không tin ta sao? Ngươi nếu như không thích ta cùng hắn tiếp xúc ngươi có thể nói ra, tại sao muốn nổi giận bỏ đi?"

Lâm Cẩm Vân biết mình phạm vào sai lầm lớn, thẳng thắn nói: "Ta không phải là không tin tưởng ngươi, ta là không tự tin. Ta sợ ngươi bị người khác cướp đi, mà ta cùng những đối thủ đó cạnh tranh với nhau, liền hoàn toàn không có phần thắng, dù sao Hồ lão sư hắn cũng rất ưu tú, lớn lên cao ráo, lại đẹp trai. Hơn nữa không những Hồ lão sư, còn có những người khác. . ."

Tưởng Lan nghe xong vẻ mặt kinh ngạc, hỏi cô: "Ngày đó Hồ lão sư cùng ta nói riêng mấy câu liền trở thành đối thủ của ngươi?"

"Hắn thứ bảy cũng có tới, ngày đó ngươi đi vắng. Hắn tìm ta mượn đồ vật, cũng có hỏi ngươi. Ai ~ thật ra cũng không có căn cứ, là ta không tự tin, là ta sai. Ta đa nghi lại nhỏ mọn, thích tìm tình địch vô thực cho mình. Còn đem hiềm nghi của bản thân đi phát giận với ngươi, là ta không đúng."

"Ngươi nói còn có những người khác? Còn có ai là tình địch của ngươi? Ngươi nói ra một lần, ta về sau đều tránh những người này, cũng không cùng nam nhân độc thân nói quá một câu."

"Làm sao có thể như vậy được? Vậy không phải hạn chế tự do của ngươi sao?"

"Ngươi không phải muốn như vậy sao?"

"Ta không có. . ."

"Ngươi nói còn có những ai?"

"Không có không có, không ai nữa. Đều là ta đoán mò, tự mình tìm phiền muộn, xin lỗi."

Lâm Cẩm Vân càng nói càng hổ thẹn, đỏ mặt mà đi hôn Tưởng Lan, khẩn cầu nàng tha thứ, trong miệng cũng không ngừng dụ dỗ nàng oán trách chính mình

Tưởng Lan dư quang nhìn thấy cửa còn đang mở rộng, vội vàng đẩy cô một cái, thấy đẩy không được, vẻ mặt lập tức nghiêm túc nói với cô: "Cửa còn mở, đừng như vậy."

Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác hơn là buông nàng ra đi đóng cửa.

Tưởng Lan rời khỏi l*иg ngực của Lâm Cẩm Vân, đi lau mặt, sau đó đi tới bên giường trải chiếu.

Lâm Cẩm Vân khóa kỹ cửa, thay xong dép đi trong nhà, xoay người thấy Tưởng Lan đang ngồi ở bên giường nhìn mình chằm chằm. Cô nhất thời do dự không dám đi tới, tay thăm dò vào trong túi, nắm chặp hộp đĩa nhạc, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tưởng Lan.

Lúc này, Tưởng Lan vỗ vỗ đệm bên cạnh, nói với cô: " Người đến đây ngồi."

Lâm Cẩm Vân lập tức đi qua ngồi xuống, cúi đầu không nói gì.

"Việc này ta cũng có một chút trách nhiệm, ta quả thật có chuyện gạt ngươi."

Lâm Cẩm Vân nghe xong, vội vàng khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Lan.

"Ngươi đừng khẩn trương, là chuyện tốt, không phải chuyện xấu. Ta tiết lộ trước với ngươi một chút, kỳ thực ta muốn tặng cho ngươi một thứ, cho nên mới nhờ cậy Hồ lão sư giúp đỡ. Ta là muốn cho ngươi kinh hỉ, nên mới không nói sớm với ngươi."

"A, thì ra là như vậy."

"Nhưng cái tính tình này của ngươi phải sửa, không thể còn như vậy nữa. Ta chỉ là cùng hàng xóm hàn huyên vài câu, ngươi liền mẫn cảm thành như vậy. Ngươi có hoài nghi lại không thẳng thắn nói cho ta biết, giữa chúng ta còn có cái gì không thể nói? Bởi vì chuyện này mà đi nghi kỵ, nổi giận, đi ra ngoài liền đi mấy giờ đồng hồ, không tìm được ngươi ngươi biết ta. . . ."

Nàng chưa bao giờ kích động đến mức nói nhiều như vậy, ngực quýnh lên, hơi thở dồn nén trong ngực đến không thể thở được, kìm nén đến gương mặt đều đỏ bừng lên.

"Là ta sai, là ta sai." Lâm Cẩm Vân vội vàng cắt đứt lời nàng, lại giơ tay lên vuốt lưng giúp nàng, "Ngươi đừng vội, đừng nôn nóng, từ từ mắng, ta đều nghe, ta đều khiêm tốn tiếp thu."

Tưởng Lan nghe xong, cười khổ, bình tĩnh hơn một chút, mới mở miệng nói: "Ta không thể ngăn cản người khác thích ta, ngươi cũng không thể. Ngươi muốn vì loại chuyện này mà chìm đắm trong phiền não rồi tự mình sinh khí chính mình sao?"

"Ta không muốn." Lâm Cẩm Vân vội vàng đem Tưởng Lan kéo vào trong lòng, hôn lên mặt nàng một cái, tràn đầy áy náy nói: "Xin lỗi, là ta không chín chắn, ta không tự tin còn phát giận lên ngươi, ta thật sự sai rồi. Kỳ thực, ta ý thức được, ta mới là người không xứng với ngươi, xung động lại không trưởng thành."

Tưởng Lan thấy vậy cũng không nỡ nghiêm khắc với cô, cũng hôn đáp lại gò má của cô, an ủi: "Ngươi là quan tâm mới loạn, quá để ý mới trở nên nhạy cảm đa nghi, về sau sửa lại là tốt rồi."

"Ta sẽ sửa, ta không bao giờ. . .nổi giận với ngươi nữa."

"Cũng không cần chính mình sinh khí chính mình, ngươi phải tin tưởng ta cũng tin tưởng chính mình. Ta sẽ không rời bỏ ngươi, trừ phi ngươi không cần ta."

"Sẽ không! Sẽ không! Ta cần ngươi, ngươi đời này cũng đừng nghĩ rời đi."

"Được. Ta không rời đi."

Lâm Cẩm Vân gật đầu, sau đó cúi đầu dây dưa với môi Tưởng Lan hồi lâu không buông.

Một lát sau, cô rốt cục nhớ tới cái gì đó trong túi, vội vã móc ra đưa cho Tưởng Lan.

"Ta vừa mới mua, tặng ngươi. Đây không phải là tiêu dùng không cần thiết, đây là mua để xin lỗi ngươi, xin lỗi phải có thành ý."

Tưởng Lan tiếp nhận băng nhạc, ngực cảm động cùng bất đắc dĩ đều có đủ cả.

Cùng người yêu phát giận sau đó bỏ nhà đi, cuối cùng biến thành tự mình mang lễ vật về nhà dỗ người, Tưởng Lan nghĩ, trong thiên hạ này sẽ làm chuyện như vậy, cơ bản cũng chỉ có Lâm Cẩm Vân.

Hành động như vậy tuy rằng thoạt nhìn rất trẻ con, nhưng chẳng phải đều là vì bày tỏ tình cảm chân thành sao?

Yêu càng sâu, càng không thể nói lý.

Tưởng Lan trong mắt trong đầu chậm rãi hiện ra trìu mến, xoa xoa mặt của Lâm Cẩm Vân, nói với cô: "Ta cũng có lễ vật cho ngươi, là cái kinh hỉ vừa nói với ngươi, thế nhưng còn không có nhanh như vậy, đợi vài ngày nữa được không?"

"Ừ, được."

"Ngươi đừng đến chỗ Hồ lão sư nghe ngóng."

"Được."

"Dù sao cũng phải giữ lại một điểm thần bí, mới coi là kinh hỉ a."

"Ừ, ngươi nói đúng."

Mấy ngày kế tiếp, hai người đều đồng dạng ôm theo tâm tình mong đợi mà vượt qua.