Chương 46: Tủ Sách

Đảo mắt liền tới thứ tư, mười giờ sáng thợ mộc liền đúng hẹn vận chuyển giá sách tới dưới lầu ký túc xá.

Tưởng Lan vừa nghe thấy tiếng hét lớn, liền vội vàng xuống lầu giúp một tay.

Nàng lại nhìn thấy đi theo phía sau người thợ mộc còn có thêm một cụ già gầy ốm, vừa hỏi mới biết được là mẫu thân của hắn, cùng đến giúp một tay.

Tưởng Lan nào dám kêu lão nhân gia hỗ trợ, vội vàng tự mình đi lên giúp một tay, không nghĩ tới lại bị cụ bà đẩy ra.

Cụ bà tùy tiện nói: "Ai ~ để ta để ta. Ngươi đừng thấy ta gầy, ta thực ra rất khỏe, hơn hai mẫu ruộng trong nhà đều là một mình ta tự chăm sóc."

Nói rồi liền chen đến bên cạnh tủ sách nắm chặc lấy hai bên, chờ người thợ mộc ra lệnh một tiếng.

Người thợ mộc hô một tiếng, hai người đồng thời dùng sức nâng giá sách lên, Tưởng Lan lập tức theo ở phía sau hỗ trợ nâng một tay.

Cụ bà quả nhiên như chính bà nói càng già càng dẻo dai, nâng giá sách một chút cũng không thấy khó khăn, chờ lúc hai người nâng giá sách lên đến lầu ba, cũng liền thở hổn hển mấy cái rồi lại tiếp tục mang tủ sách đến phòng 309.

Tưởng Lan mở cửa phòng, hai mẹ con người thợ mộc hợp lực đem ngăn tủ dời đến vị trí được chỉ định đặt xuống. Người thợ mộc tháo tấm nỉ che tám góc tủ, lại lấy ra một miếng vải khô để lau kính cẩn thận.

Thợ mộc lau xong ngăn tủ, Tưởng Lan liền thấy một tủ sách với cửa kính màu nâu nhạt hoàn toàn mới tinh trưng bày đầy đủ trước mặt mình.

Hai mắt nàng không khỏi sáng lên, cảm giác yêu thích tràn ngập trong lời nói, lập tức vuốt ve ngăn tủ không ngừng, từ tấm kính nhẵn bóng đến tay nắm cửa tủ, rồi đến hoa văn được chạm khắc dưới cánh cửa tủ, cẩn thận và tỉ mỉ.

Tưởng Lan mở cửa tủ ra nhìn một chút, phía trên giá sách tổng cộng bốn tầng, cũng đủ để Lâm Cẩm Vân đặt vài chục cuốn sách. Hai cánh cửa chạm khắc ở phía dưới mở ra chính là một không gian lưu trữ nhỏ, tuy rằng chỉ có hai tầng, nhưng cũng đủ để đặt rất nhiều vật dụng lớn.

Cái giá sách này hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của Tưởng Lan, nàng rất hài lòng với những gì mình nhìn thấy, lúc này không khỏi cảm ơn người thợ mộc đồng thời đem khoản còn lại thanh toán hết.

Hai người đang nói chuyện, mẫu thân người thợ mộc lại tò mò quan sát gian phòng ký túc xá này, bên này nhìn một chút, bên kia nhìn một chút, có lẽ là không thường xuyên vào thành, thấy cái gì đều cũng cảm thấy hiếu kỳ cùng thắc mắc.

Cụ bà thấy trong phòng là giường đôi, ở cửa có hai đôi dép, hai cái khăn treo ở ban công, bày biện hai cái ly đánh răng, liền hỏi Tưởng Lan: "Cô nương, ở cùng người yêu sao?"

Tưởng Lan nghe bà hỏi mình như vậy, chỉ gật đầu cười.

"Cái tủ sách này có hài lòng không?"

"Dạ, rất hài lòng. Tay nghề của Cao sư phó rất tốt, tủ sách này làm rất tốt."

"Đó là tất nhiên, tay nghề của con trai ta nổi tiếng khắp huyện Quý An, ngươi nếu như còn thiếu dụng cụ gì nhớ tìm chúng ta. Lấy rẽ cho ngươi, nhưng gỗ sẽ dùng loại tốt nhất."

"Vậy cảm ơn ngài."

"Cảm ơn gì a, không gạt ngươi, ta vừa thấy được ngươi liền cảm thấy rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi, lần này càng nhìn càng cảm thấy đã gặp qua ngươi. Cô nương ngươi là người nơi nào?"

"Ta không phải người trong huyện, ta là từ vùng khác tới đây."

"Là ngươi nơi nào?"

"Ở phía nam trên trấn."

"Phía nam? Người trấn nào? Trấn Cao Hồ? Trấn Nam Cương? Hay là trấn Đông Môn?"

Tưởng Lan trên mặt có chút xấu hổ, đang nghĩ ngợi nên trả lời bà thế nào, may mắn thay người thợ mộc liền nhìn ra được nàng không tự nhiên, quả quyết chen vào nói với Tưởng Lan: "Ngài dùng vài hôm, chốt cửa nếu như dùng không thuận tay có thể tìm ta. Bình thường tận lực không nên dùng khăn ướt lau chùi. Ngăn tủ mùi còn có chút nặng, qua mấy ngày liền không sao."

"Được, cảm ơn. Có yêu cầu ta sẽ điện thoại ngài."

"Ừ, vậy chúng ta đi đây."

"Được, ta tiễn các ngươi đi."

"Không cần, Tưởng lão sư, ngài trở về đi."

Cụ bà thấy con trai lên tiếng, đi nhanh đuổi theo sát con trai mình, hai mẹ con cùng Tưởng Lan phất phất tay, cùng đi ra khỏi phòng 309.

Hai người đi xuống dưới lầu, thợ mộc thấy mẫu thân còn đang ngẩng đầu đánh giá phòng 309, hỏi: "Mẹ, ngươi nhìn gì vậy?"

Cụ bà lắc đầu, cau mày nói thầm: "Tư Minh, ta cảm thấy cô nương này nhìn rất quen mắt, nhưng không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu."

"Ngài đã gặp qua nhiều người, hơn nữa người người cũng có điểm tương tự nhau a"

"Không đúng không đúng, cô nương này không giống thế, ai nha, sao liền nghĩ không ra?"

"Ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều, nhanh ngồi lên đây đi."

Cao Tư Minh đẩy tới một chiếc xe ba gác, Vương Bích Ngọc từng bước leo lên ngồi chặc, hai người một xe ra khỏi cổng trường, sau đó lắc lư mà hướng về phía trấn Cao Hồ kỵ đi.

Xe một đường chạy đến trấn trên, dọc đường có vài người quen cùng hai người chào hỏi. Vừa có người hỏi, Vương Bích Ngọc liền lớn tiếng cùng bọn họ nói "Mới giao hàng từ huyện thành trở về."

Bà giống như tướng sĩ vừa đánh thắng trận trở về, một đường bắt chuyện liên tục, rất sợ có người quen không phát hiện được chính mình.

Vương Bích Ngọc thấy hai người đang đi ở phía trước có chút quen mắt, chờ xe đi quá liền quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên là người bà quen biết.

Bà cao hứng hướng hai người này chào hỏi: "Lâm gia, mới vừa từ trại vịt về sao."

Đối phương nghe được tiếng gọi của Vương Bích Ngọc, chỉ gật đầu hướng bà cười cười nhằm đáp lại bà.

Nhưng Vương Bích Ngọc há lại chịu thỏa mãn với loại biểu đạt xã giao này, vì vậy quả quyết kéo con trai mình lại, để hắn đem xe dừng lại.

Xe vừa mới dừng lại, Vương Bích Ngọc liền không kịp chờ đợi mà leo xuống xe đi đến trước mắt hai người kia, bắt đầu cùng hai người trò chuyện. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là lấy tuyên dương con trai của mình là việc chính.

Nhưng bà nói nói, đột nhiên nhớ tới một việc, chắc ăn mà vỗ ót mình một cái há mồm kêu lên: "Ta đã nói nhìn quen mắt a! Cô nương kia nhìn giống như vợ của lão nhị nhà ngươi."

Quách Xuân Lan bỗng nhiên cả kinh, khẩn trương hỏi: "Thím hắn, nói gì thế? Gì vợ Khang tử?"

"Đúng rồi, vợ lão nhị nhà ngươi đâu a? Sao lâu nay không thấy nàng ra ngoài mua thức ăn?"

"Ở nhà mẹ đẻ rồi, nhà mẹ đẻ nàng gần đây có một số việc, trở về bên đó một thời gian."

"Thật ở nhà mẹ đẻ sao?"

Quách Xuân Lan bực bội nói: "Đã nói là ở nhà mẹ đẻ a, ngươi sao còn hỏi lại?"

"Vậy là không phải rồi, có thể là lớn lên giống nhau. Ta vừa nhìn thấy một người, lớn lên thật giống vợ lão nhị nhà ngươi. Cũng đúng, người ta là vợ chồng son nên cùng ở với nhau, làm sao sẽ là vợ lão nhị nhà ngươi a?"

Quách Xuân Lan nghe xong lại hãi hùng, cố kiềm chế xung động, thử dò hỏi: "Ngươi nhìn thấy ở đâu?"

"Ở huyện Nhất Trung a"

"Ngươi nói ở chỗ nào?"

-----------------------------------------------------

Lâm Cẩm Vân buổi trưa trở lại phòng 309, mở cửa thay dép xong quay người lại, liếc mắt liền nhìn thấy đối diện cửa đặt một tủ sách bằng gỗ thủy tinh đẹp đẽ dựa sát vào tường, ngạc nhiên đến mất khống chế đứng tại chỗ kêu thành tiếng.

"Trời ạ! Có một cái tủ! Có một cái tủ?"

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Tưởng Lan một chút, lại quay đầu nhìn về phía tủ sách một chút, tiếp theo lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Tưởng Lan, hỏi: "Đây là lễ vật ngươi tặng ta sao?"

Tưởng Lan bị phản ứng của Lâm Cẩm Vân chọc cho cười, chỉ nhìn cô vội vàng gật đầu.

"Cái này thật là đẹp mắt!"

Lâm Cẩm Vân vội vàng tiến lên hai bước mở cửa tủ kiếng phía trên ra, bên trong đã được Tưởng Lan bỏ vào một ít sách, đều là các loại sách cô bình thường chất đống ở bên bàn.

Cô cao hứng sờ sờ sách, sờ sờ thủy tinh, ngay sau đó lại ngồi xổm người xuống để nhìn hai cánh cửa tủ gỗ được chạm khắc bên dưới. Cô nhìn thấy hoa lan được chạm khắc ở hai bên cánh cửa tủ, thích đến xiết chặt, vuốt ve hoa văn đến nhiều lần. Cô lại mở cánh cửa tủ đó ra, bên trong có hai tầng, tầng thứ hai trống không, tầng thứ nhất thì lại đặt giấy, bút, mực cùng với những bản chữ mẫu cô đã viết qua.

"Quá tốt rồi!"

Lâm Cẩm Vân cám thán tự đáy lòng, đứng lên nhìn tủ sách từ trong ra ngoài một lần nữa, sau đó đóng 4 cánh cửa lại, đi tới trước mặt Tưởng Lan vội vàng bế nàng lên, đem Tưởng Lan nhấc lên khỏi mặt đất.

Tưởng Lan hoảng sợ kêu lên một tiếng, hấp tấp nói Lâm Cẩm Vân thả mình xuống.

Lâm Cẩm Vân sau khi thả Tưởng Lan xuống, hướng má phải nàng mυ"ŧ một chút, vui vẻ nói: "Ta rất thích! Cảm ơn lễ vật của ngươi! Ta thực sự rất thích!"

Cô cảm thấy lời nói rất hời hợt không đủ để biểu đạt lòng biết ơn và vui sướиɠ của mình, nên đi hôn hôn má trái của Tưởng Lan. Sau đó vẫn còn cảm thấy không đủ, lại di chuyển tới trên trán nàng.

Cô còn muốn đi hôn môi Tưởng Lan, lại bị Tưởng Lan cười tránh đi, "Được rồi được rồi, đừng hôn nữa, sắp đem ta hôn thành xúc xắc rồi! Còn muốn ăn cơm hay không?"

"Ha ha, không ăn! Ăn ngươi là đủ rồi."

"Không đứng đắn, nhanh tới dùng cơm."

Tưởng Lan giơ tay lên nhéo nhéo mũi của cô, lôi kéo cô đến trước bàn học ngồi xuống.

Lâm Cẩm Vân ngồi xuống liền phát hiện bàn học hôm nay rộng rãi chưa từng thấy, cảm thấy thoải mái, tán tụng nói: "Oa, như vậy thật tốt a, sách vở trên bàn đều cất đi, ăn cũng không cần chen chúc. Thật tốt!"

Lâm Cẩm Vân ăn vài miếng cơm, mới bỗng nhiên nhớ đến gì đó, vội vàng ngẩng đầu hỏi Tưởng Lan: "Cái tủ sách này tốn bao nhiêu tiền?"

Tưởng Lan gắp cho cô một miếng cá, vừa cười vừa nói: "Thích là tốt rồi, bao nhiêu tiền đều đáng giá."

"Là bao nhiêu tiền?"

"Tám mươi"

"Có chút đắt."

"Chỗ nào đắt, trong cửa hàng cái này đều bán hơn một trăm a."

"A, chờ một chút, cái tủ sách này sẽ không phải là Hồ lão sư làm chứ?"

Tưởng Lan chẳng biết tại sao vì cái suy đoán này của cô chọc cho thiếu chút nữa cười nghẹn họng, nhấp một hớp canh, lấy lại hơi, mới nói với cô: "Ngươi thế nào đáng yêu như vậy nha. Sao có thể là Hồ lão sư làm được chứ. Hắn chỉ là giới thiệu cho ta một người thợ mộc mà thôi."

"Ha ha, ta nói a, Hồ lão sư sao có thể khắc hoa?"

"Thật phải cảm tạ hắn."

"A"

Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân vừa nhắc tới việc này liền không có hăng hái nói tiếp, biết cô có tật xấu thích ăn dấm chua nhất thời không sửa đổi được, liền cùng cô thương lượng: "Nếu không ngươi đi đi, ngươi thay ta đi tặng một lễ vật cho hắn?"

"Ừ, đúng đúng đúng." Lâm Cẩm Vân gật đầu, vội vàng nói tiếp: "Ta cùng hắn tương đối quen thuộc, ta đi là được rồi."

"Hảo, ta một hồi đưa cho ngươi hai mươi đồng, ngươi đi mua gì đó tặng cho hắn."

"Hai ngươi đồng! Làm gì phí như vậy?"

"Coi như mua cái tủ này bằng với giá thị trường đi, nhân gia cũng giúp chúng ta không ít."

"Ừ."

Kết quả tối hôm đó Lâm Cẩm Vân thừa dịp Tưởng Lan đi tắm, chỉ viết hai tờ câu đối xuân đưa cho Hồ Học Phạm, Hồ Học Phạm không những không thất vọng mà còn nói rằng thật ngượng ngùng.

Vậy hai mươi đồng tiền Lâm Cẩm Vân cất giấu đi dự định cầm đi mua băng đĩa cho Tưởng Lan.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Cẩm Vân phải quấn khăn quàng cổ để đi làm.

Mà tình huống của Tưởng Lan cũng không hơn không kém gì mấy, nàng lại lần nữa đau thắt lưng chân mềm nhũn dựa vào giường. Nàng sáng sớm lại đem Lâm Cẩm Vân ra trách mắng một trận, dỗi nói trưa không nấu cơm, để cho Lâm Cẩm Vân tự sinh tự diệt.

Lâm Cẩm Vân bị trách mắng nhưng lại vui vẻ, đồng ý cơm trưa của hai người sẽ do cô phụ trách, nói Tưởng Lan buổi sáng cái gì cũng đừng làm, cứ thỏa thích nằm trên giường mà ngủ.

Dù sao cũng không có việc gì làm, Tưởng Lan liền giống như lời cô nói, đóng cửa lại sau đó đem rèm cửa sổ kéo lại, tiếp tục nằm xuống trên giường ngủ.

Một giấc ngủ này lại không thể nào ngủ an giấc, nàng gặp một giấc mộng không tốt lắm.

Nàng mơ thấy Lâm Cẩm Vân bị phái đi thành phố trao đổi học tập một tuần, trước khi đi phân phó nàng hảo hảo ở nhà giữ nhà. Nhưng Lâm Cẩm Vân vừa đi thi có một nhóm người đến phòng 309 gây rối, đem nàng đuổi ra ngoài. Người cầm đầu nói nàng phạm tội, không có tư cách ở chỗ này, nói liền vào nhà bắt đầu đem đồ trong nhà đập vỡ. Nàng không thấy rõ đối phương là ai, nhưng đối phương khí lực rất lớn, lời nói chuẩn xác, làm nàng không có sức lực phản kháng, chỉ có thể núp ở một bên ôm bồn cây lan để mặc cho đám ngươi kia ở trong phòng gây nháo.

Nàng nhớ tới có thể đi tìm người khác cầu cứu, liền ôm hoa đi từng phòng gõ cửa kêu cứu, thế nhưng mọi người chỉ lạnh lùng trơ mắt nhìn nàng. Nàng nhìn thấy rất nhiều người dần dần tụ tập vây xem ở cửa phòng 309, trong đám người vây xem đó có rất nhiều người là đồng sự của Lâm Cẩm Vân, có Hồ lão sư, có Hứa Tiểu Phong.

Nhưng mọi người cũng chỉ là lạnh mặt nhìn nàng, xem thường nàng, thậm chí còn có người bắt đầu chỉ trỏ nàng.

Lúc này, người cầm đầu đám người gây chuyện kia đột nhiên lao tới muốn cướp hoa trong tay nàng, nàng đánh chết cũng không đưa, hung hăng cắn người nọ một ngụm. Tiếp theo có người bắt đầu túm nàng, lôi kéo nàng, đá nàng, đánh nàng, nhưng nàng vẫn thủy chung ôm chặc bồn cây không buông tay.

Sau lại, mọi người đều giải tán, liền còn một mình nàng một người ôm một chậu hoa ngồi trong đống hỗn độn tại cửa phòng 309. Nàng nghe được có tiếng bước chân từ đằng xa truyền tới, dần dần đi tới trước mặt nàng, nhưng nàng quá mệt mỏi không có ý thức mà đi ngẩng đầu nhìn người kia. Người kia nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, hỏi nàng có đau hay không. Nàng rốt cục cũng thấy rõ người tới là ai, nước mắt ngay lập tức như đê vỡ mà rơi xuống, lại cười nói: "Ngươi đã về rồi."

"Ừ, trở về lấy lan ta nuôi a."

Tưởng Lan vươn tay đang muốn đi ôm người này, lại đột nhiên bị một tràng tiếng gõ cửa làm giật mình tỉnh giấc, mộng tan.

Tưởng Lan thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường một chút, kim đồng hồ chỉ mười một giờ rưỡi, cư nhiên lại ngủ thẳng tới giờ cơm trưa.