Chương 81: Nhẫn nại

Hiệu suất của Đinh Tuyết thật cao, tuần sau liền gọi điện báo kết quả cho Lâm Cẩm Vân biết.

Bởi vì trước đó đã bị điều đến thư viện hai năm, trong hồ sơ không thể cải biến được, nỗ lực lớn nhất mà dượng của Đinh Tuyết có thể vì Lâm Cẩm Vân mà làm đó là: Tầm tháng hai sau khi nhập học trở lại thì đến trường trung học thành phố Nhất Trung thực tập một học kỳ, sau đó lại thông qua điều chỉnh nội bộ, đưa cô chuyển sang đảm nhiệm giáo viên bộ môn của trường.

Đối với kết quả này, đương nhiên Lâm Cẩm Vân rất hài lòng. Nhưng Đinh Tuyết lại cảm thấy quá ủy khuất cô, nên lại vì cô mà ra sức giành một chỗ cho cô ngủ lại.

Ngược lại Lâm Cẩm Vân thì sao cũng được, chính là bởi vì mấy năm nay hạ tầng giao thông càng phát triển càng thuận tiện, hiện tại xe từ thành phố đi huyện Quý An đã thuận tiện và tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều so với ngày trước. Do đó, ngay cả khi không có chỗ ở cô cũng có thể ngồi xe hơn hai tiếng để đi qua đi lại nhà và trường học.

Nhưng đã có điều kiện như vậy, cô đương nhiên sẽ không từ chối.

Sau đó, cô lại đến trường học thu dọn hành lý đem về nhà, tủ sách cũng thuê người vận chuyển về nhà.

Đến lúc người nhà hỏi cô vì sao dọn hành lý về nhà, cô mới đem chuyện phải đi thành phố dạy học nói ra, dĩ nhiên là bị cả nhà trách cứ. Đều do tính cách của cô quá trầm lặng, đem tin tức này giấu cũng thật kín.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày cuối năm âm lịch, nhận được tin tốt của Lâm Cẩm Vân cùng với sự có mặt của thành viên mới trong nhà đã quét đi trầm muộn của mấy năm trước, Lâm gia kết thúc một năm này trong bầu không khí vui vẻ hòa thuận và phấn khởi.

Bởi vì đã đáp ứng với Tưởng Lan là phải nhẫn nại, cho nên toàn bộ thời gian nghỉ tết Lâm Cẩm Vân đều biểu hiện ngoan ngoãn, ở nhà khi thì giặt tả cho cháu trai hoặc bồi nhị ca, ra ngoài thì sẽ báo cho mẫu thân biết đi nơi nào lúc nào trở về.

Quách Xuân Lan rất hài lòng biểu hiện của nữ nhi, bà dần dần bắt đầu tin tưởng nữ nhi của mình cùng với Tưởng Lan không còn liên lạc nữa.

Nhưng bà lại không khỏi lo lắng đến chuyện khác: Qua năm nữ nhi liền hai mươi bảy, cũng nên tìm đối tượng rồi.

Cho nên, thừa dịp năm mới đi thăm họ hàng bạn bè, bà đã đem tình hình của nữ nhi mình nói ra, nhằm mục đích nhờ bạn bè người thân tìm đối tượng phù hợp giúp mình.

Mặt khác, bà cũng muốn nữ nhi có thể chủ động chút, có thể lưu ý nhiều chút đến nam thanh niên bên cạnh mình.

Vì vậy, hôm sau sau bữa tối Lễ hội đèn l*иg(*), Quách Xuân Lan thấy nữ nhi mình rất vui vẻ, nên đơn độc tìm Lâm Cẩm Vân nói bóng nói gió việc này.

(*) Lễ hội đèn l*иg: Thường diễn ra vào ngày 15/1 âm lịch hay còn gọi là ngày rằm tháng Giêng là một trong những ngày rất quan trọng theo lịch âm của người châu Á. Ở Trung Quốc, ngày này người ta tổ chức Lễ hội đèn l*иg để chính thức kết thúc những ngày Tết nguyên đán.

Nhưng Lâm Cẩm Vân nghe xong liền phản cảm, nói thẳng rằng mình không muốn tìm đối tượng không muốn kết hôn.

Quách Xuân Lan lúc đầu cho rằng cô là ngại ngùng, không khỏi càm ràm vài câu, không ngờ thế mà chọc cho Lâm Cẩm Vân lạnh mặt, trực tiếp nói thẳng chính mình cả đời này không lấy chồng.

Quách Xuân Lan nghe xong cũng gấp, lúc đầu lời nói hầm hầm giận dữ, nhưng càng về sau càng châm chọc khıêυ khí©h, tóm lại, hỏa khí bộc phát liền sẽ không quản được cái khác, chỉ để phẫn nộ của mình có thể phát tiết ra.

Vì vậy, những lời khó nghe nhất đều nhắm vào người thân cận nhất.

Vì vậy, chuyện xưa được nhắc lại, nợ cũ cũng bị tính lại.

Tục ngữ nói, lương ngôn nhất cú tam đông noãn, ác ngữ thương nhân lục nguyệt hàn(*). Những lời này vừa châm biến tự tôn vừa tổn hại thể diện, cho dù có bình tĩnh và độ lượng đến mức nào cũng khó có thể chịu đựng được.

(*)Lương ngôn nhất cú tam đông noãn, thương nhân nhất ngữ lục nguyệt hàn - ý chỉ một câu nói tử tế có thể làm ấm lòng người 3 mùa đông, một câu nói tổn thương khiến người ta sống giữa tháng 6 mà cảm thấy lạnh.

Kết quả, hòa bình mà hai mẹ con đang duy trì lại lần nữa bị phá vỡ.

Lâm Cẩm Vân rốt cục không chịu nổi nữa, đứng dậy giật tung cửa chạy ra ngoài.

Cô muốn đi tìm cái người hiểu mình yêu thương mình kia.

--------------------------------------------

Tưởng Lan đang ở trong phòng đếm thu nhập của dịp tết này, đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Nàng vội vàng cất tiền, đi ra khỏi phòng ngủ thì đã thấy Tưởng Uy đi mở cửa trước mình.

"Là ngươi?"

Tưởng Uy có vẻ rất kinh ngạc, đang muốn hỏi Lâm Cẩm Vân tới đây làm gì thì nghe được phía sau truyền đến thanh âm của tỷ tỷ.

"Trước vào nhà đã."

Lâm Cẩm Vân nghe xong, vội vàng bước vào nhà, nhắm thẳng đến chỗ Tưởng Lan.

Tưởng Uy thấy Lâm Cẩm Vân trực tiếp đi vào phòng tỷ tỷ, suy tư một hồi nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Tỷ, nàng đến. . ."

"Không có gì, đến thăm nhà"

"Nga."

Tưởng Uy đành ngậm miệng đóng cửa lại, sau đó quay đầu lại phát hiện tỷ tỷ đã trở về phòng của mình rồi, mà cửa phòng cũng đã được đóng kín.

Tưởng Lan lôi kéo Lâm Cẩm Vân ngồi xuống trên giường, phát hiện bàn tay cô rất lạnh, vội vàng cầm tay cô chà xát trong tay mình.

"Tay lạnh như nước đá, tại sao cũng không mặc nhiều một chút? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, thế nào lại đột nhiên chạy tới?"

Một chút ấm áp từ lòng bàn tay lan tỏa ra, nhưng ấm áp cũng đâu chỉ có tay.

Nháy mắt Lâm Cẩm Vân liền sửa lại ý niệm trong đầu, cười nhạt nói: "Chính là muốn tới thăm ngươi một chút, cũng lâu rồi không gặp, ba tuần rồi đi. Ta không muốn đợi đến cái hẹn sau khai giảng gặp mặt, thực sự quá lâu."

Tưởng Lan thoáng cái liền nghe được cô đang nói dối.

Nàng khẳng định gặp phải khó khăn, không phải là phiền phức trong nhà hay công việc chứ.

Nhất định không phải là trong công việc, gần đây không phải đã lên chức sao, hơn nữa cũng đang là nghỉ đông a, lại nói dù có chuyện xử lý cũng không có khả năng vào lúc này.

Nếu vậy thì, là phiền toái trong nhà? Cãi nhau với mẹ sao?

Nhưng lúc này cô hẳn là không muốn nghe khuyên ngăn hay thuyết giáo, Tưởng Lan nghĩ như vậy, liền kéo cô vào lòng, xuôi theo lời cô nói: "Hình như là có hơi lâu a."

"Đúng vậy a, ta đã một mực chịu đựng, thực sự. Nhưng có lúc cũng rất khó chịu."

"Ừ, ta biết ngươi một mực nỗ lực, ngươi đã làm rất tốt rồi."

"Vậy ngươi thưởng cho ta chút gì đi."

"Được."

Tưởng Lan tiến tới gần hôn cô một cái.

Đây là cái hôn mang theo khích lệ và nuông chiều, để rồi sau cái hôn, cả hai người đều tê liệt ngã xuống giường.

Lâm Cẩm Vân đưa tay ôm chặt Tưởng Lan, ở bên tai nàng cầu xin: "Đêm nay để ta ngủ ở đây đi."

Một bàn tay chạm vào lưng cô như để đáp lại, chậm rãi vuốt ve.

Nhẹ nhàng, mềm mại, chậm rãi. . .

Bàn tay này dần dần xoa dịu sự mệt mỏi và bất bình của cô, an ủi:

"Cẩm Vân?"

"Ừm. . ."

"Ngủ rồi?"

Lâm Cẩm Vân xoa xoa mắt, "Không có."

"Trở về đi, chạy đi như vậy người trong nhà sẽ lo lắng."

"Ta không muốn trở về, ta chỉ muốn ở đây, ta muốn ở bên cạnh ngươi."

"Tiếp tục nhẫn nại một chút nữa, được không? Tuần sau tựu trường rồi, ta vào thành phố thăm ngươi, chúng ta đi xem phim, dạo công viên, ăn đồ ngon, có được không?"

"Vậy cũng được."

"Ngoan." Tưởng Lan lại hôn cô một cái, "Ta thưởng cho ngươi cái này."

Nàng nói rồi đứng dậy đi đến đầu giường lấy ví của mình, từ trong ví tiền rút ra một mảnh giấy nhỏ đưa cho Lâm Cẩm Vân.

Là ảnh chụp của các nàng trước đây.

Lúc đó Quách Xuân Lan đến ký túc xá đại náo, bốn tấm ảnh chụp đều bị xé mất ba tấm, chỉ có tấm này may mắn thoát nạn, mà tấm còn sót lại này sau lại bị Tưởng Lan đem đi.

Mà bây giờ, tấm ảnh chụp chung này đang bình an vô sự mà nằm trong tay Lâm Cẩm Vân.

"Là ảnh chụp chung a!" Cô rất kinh hỉ, như suy tư gì đó lại nói: "Ngươi đã nói ngươi rất thích bản này, trước đây chụp bốn tấm, ba tấm kia đều bị mẹ ta xé hư, cho nên tấm này vẫn là ngươi giữ lấy đi."

"Ngươi giữ đi, khi nhớ ta, cảm thấy khó khăn liền nhìn một chút. Hơn nữa, ta còn có thứ khác a."

Lâm Cẩm Vân hiếu kỳ nói: "Ngươi còn có cái gì khác?"

"Rất nhiều."

Tưởng Lan vừa nói vừa đi mở khóa ngăn kéo, nàng lấy ra một cái hộp sắt in "Bánh trung thu hạt sen hai trứng", mở ra đưa cho Lâm Cẩm Vân nói: "Ngươi xem, đều ở bên trong đây."

Lâm Cẩm Vân cầm qua nhìn: Một đống vé xem phim viết chữ phía sau, một hộp băng nhạc nhóm tiểu hổ, thậm chí còn có hai tờ vé xe lửa từ Thâm Quyến đến thành phố.

Mà nằm dưới cùng là tờ giấy Tuyên Thành được gấp lại.

Lâm Cẩm Vân cẩn thận cầm tờ giấy Tuyên Thành này mở ra nhìn, trên đó viết một chữ "Lan" tinh tế và thanh tú.

Nguyên lai, nàng yêu so với mình cũng không ít hơn một chút nào.

Cô vừa cảm kích vừa cảm động, những cảm thấy lúc này nếu dùng ngôn ngữ thì quá cứng nhắc và rập khuôn, không đủ để biểu đạt một phần nghìn tâm tình giờ khắc này của cô.

Cho nên, cô không nói thêm gì nữa, ôm lấy người bên cạnh rồi hôn lên.

Tưởng Lan bị sự tập kích bất ngờ này của cô làm cho hoảng sợ, vô ý thức né tránh.

Lâm Cẩm Vân đâu chịu cho nàng né tránh, ôm nàng đè xuống giường.

Tốt rồi, phía trên là mình, phía sau là giường, hai bên bị cánh tay của mình giam cầm, thế nào cũng không trốn mất.

Nàng trở thành nàng tiên cá trong lưới du͙© vọиɠ, mà ánh mắt của cái người đánh cá bá đạo kia đang sáng quắc mà nhìn.

"Vậy. . . Ngươi nhanh chút."

"Được."

"Không thể qua đêm tại đây."

"Ừ."

"Ngươi tận lực nhỏ giọng. . ."

Người đánh cá không thể chờ đợi thêm để thưởng thức nó, vì vậy rướn người về phía trước, ngậm lấy tất cả âm hưởng. . .

Đêm đó Lâm Cẩm Vân đương nhiên là trở về nhà.

Khi đó Lâm Vĩ Kiện đã cùng mẫu thân công tác tư tưởng một phen, cho nên khi Quách Xuân Lan thấy nữ nhi về nhà cũng không nói thêm lời khó nghe nữa, đương nhiên cũng sẽ không nói nhỏ nhẹ hống nữ nhi.

Hai mẹ con chiến tranh lạnh vài ngày, ai cũng không chịu nhượng bộ trước, cuối cùng vẫn là lấy việc Lâm Cẩm Vân đi thành phố công tác làm dấu chấm hết cho đợt mâu thuẫn lần này.

Sau khi bắt đầu công việc tại một nơi mới, Lâm Cẩm Vân ra sức làm việc tựa hồ thay đổi luôn cả bản thân.

Dần dần, cô bắt đầu ít khi trở về nhà hơn, về nhà cũng chỉ bồi nhị ca và cháu trai, đối với mẫu thân thì cung kính có thừa nhưng thân cận thì không đủ.

Sau đó, cô từ một tuần trở về nhà một lần biến thành nửa tháng trở về một lần, sau lại, đổi thành một tháng trở về nhà một lần.

Quách Xuân Lan cũng từng hoài nghi tới động cơ không trở lại của nữ nhi, nhưng bà không có chứng cứ, vả lại cũng không có thời gian và tinh lực đi tìm kiếm chứng cứ. Cho nên lâu dần, liền lại bắt đầu nghĩ đến sự tốt đẹp của nữ nhi, bắt đầu nhớ nữ nhi, bắt đầu tự trách mình đa nghi nhạy cảm.

Vì vậy, tình cảm liền tiến vào giai đoạn nguội lạnh, sau giai đoạn nguội lạnh chính là giai đoạn bộc lộ sự yếu thế, bà bắt đầu buông tay, bắt đầu nói chuyện nhỏ nhẹ hơn, bắt đầu ngập ngừng hỏi về nữ nhi này nọ.

Mẫu thân chịu tỏ ra yếu thế, Lâm Cẩm Vân đương nhiên cũng sẽ không tỏ ra mặt lạnh, vì vậy, hai mẹ con lại khôi phục chút xíu thân cận của trước đây.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, chỉ cần nhắc tới hôn nhân đại sự, hai người liền giống hai cục nam châm cùng cực gặp nhau vậy, hận không thể dùng hết sức mạnh của bản thân hung hăng đẩy đối phương ra.

Hai ngươi cứ duy trì quan hệ mẹ con "Vô cùng mịn màng" tuần hoàn ác tính như vậy, một hồi tốt một hồi xấu mà qua.

Thẳng đến vài năm sau Quách Xuân Lan mới thực sự thông suốt, hoặc là nói, thờ ơ.

Bà cũng không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào thì dần dần ngầm cho phép nữ nhi "Không nghe lời". Có lẽ là bắt đầu từ khi nhìn thấy một sợi tóc bạc tên đầu nữ nhi? Hay là bắt đầu từ khi cháu nội lên tiểu học thầm thì nói "Cô cô hiện tại ôm không nổi ta rồi"? Hay là bắt đầu từ ngày đó vô tình lục lọi ví tiền của nữ nhi phát hiện một tấm ảnh cũ kỹ không nhìn rõ bóng người?

Nói chung, bà không nhớ rõ nữa. Chỉ biết là, bản thân già rồi, quản không nổi nữ nhi nữa, mà nữ nhi cũng già rồi, cũng không ai thèm lấy nữa. . .Bà chấp nhận số mệnh, bắt đầu hướng con trai lớn hỏi thăm Tưởng Lan.