Chương 82: Chương cuối.

Nắng ấm mùa đông, trong tiệm con mèo mun thế mà cũng thật biết chọn chỗ, nằm chính giữa cửa tiệm phơi mình dưới ánh mặt trời.

Lúc này trong tiệm cũng không có khách, người làm trong tiệm liền cũng mặc kệ con mèo lười này.

Mèo mun duỗi người, vừa muốn chợp mắt lại đột nhiên trông thấy một thân ảnh phía trước đi tới, nó vội vàng đứng lên, kêu meo meo meo meo chạy tới người đó.

"Meo meo - meo meo - meo meo- "

"Hắc nha, ai~, thật ngoan, đến, đến đây." Người nọ ôm mèo mun lên, xoa xoa đầu nó, hỏi: "Lan Lan đâu?"

Đáp trả cô đương nhiên chỉ có tiếng meo meo meo meo meo meo.

Nhưng Tiểu Diệp - người làm trong tiệm lại vội vàng ngừng động tác lau nhà, ân cần nói: "Lâm lão sư tới a, lảo bản và Dương đại tỷ ở bên trong thu dọn a."

"Nga, hảo." Lâm Cẩm Vân lại sờ sờ đầu mèo, "Hắc nha, đi, chúng ta đi vào tìm Lan Lan." Nói liền bế mèo đi lui sau bếp.

Tưởng Lan cùng Dương đại tỷ đang thu dọn phía sau.

Tưởng Lan đưa lưng về phía cửa, ngược lại Dương đại tỷ ở bên cạnh thấy được Lâm Cẩm Vân trước, cao hứng nói: "Ai, Lâm lão sư tới."

"Đại tỷ."

Tưởng Lan lúc này mới xoay người lại nhìn, nhưng mà vừa mở miệng lại là oán trách: "Ngươi thế nào cũng đem mèo vào cùng. Đi mau, đi mau, ở đây đều là đồ ăn, đừng mang mèo vào."

"Nga. Vậy ta đây không đi vào, đứng ngoài cửa." Nói xong quả nhiên liền tuân thủ chỉ đứng ôm mèo chờ ở cửa, "Các ngươi lúc nào có thể xong?"

"Nhanh thôi, ngươi chờ một chút."

Lâm Cẩm Vân đang chơi đùa với mèo, Dương đại tỷ thấy cô vô cùng buồn chán, liền nói chuyện với cô: "Lâm lão sư, Mộng Lôi ngày hôm qua gọi điện về, nói phỏng vấn qua rồi, nàng có thể lưu lại trường dạy học."

"Vậy tốt quá rồi, chúc mừng ngươi a."

"Ba nàng vui đến mức không ngủ được, bảo ta nhất định cũng phải đem tin tức này nói cho ngươi biết."

"Cảm ơn, ta rất vui vẻ, ta trước đây đã nói rồi, đứa nhỏ Mộng Lôi này tuyệt đối sẽ có tiền đồ, nàng quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của các ngươi."

"Lâm lão sư, ngươi và a Lan mới là người mà một nhà chúng ta phải cảm tạ."

"Không nói cảm ơn nữa, cảm ơn qua cảm ơn lại quá khách khí. Đúng rồi, Mộng Miêu a, nàng một mình bên ngoài học vẫn quen sao?"

"Nói đến Mộng Miêu a. . ."

Hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, Tưởng Lan thì lại ở một bên yên lặng lắng nghe, nhưng động tác thì lại ra sức hơn vài phần khi nghe được những tin tức đó.

Bởi vì tất cả đều là tin tức tốt.

Mười lăm phút sau, hai người cuối cùng cũng thu dọn xong.

Hôm nay là hai mươi tám tháng chạp, "Nhà hàng Lan Lan" mở cửa buôn bán nửa ngày cuối cùng để nghỉ đón tết.

Nói là buôn bán, kỳ thực nửa ngày này chỉ là mở cửa tổng vệ sinh mà thôi. Lúc này cửa hàng đều quét dọn xong, ba người lão bản người làm ở cửa nói tạm biệt.

Dương đại tỷ cố tình nán lại lâu một chút so với Tiểu Diệp, thấy Tiểu Diệp đi xa, mới nói với Tưởng Lan đang khóa cửa: "A Lan, ngươi xem đầu năm lúc nào rảnh rỗi, cùng Lâm lão sư đến nhà ta ăn một bữa cơm."

"Được, ta đến lúc đó điện thoại báo ngươi."

"Nhất định phải đến a."

"Được."

Dương đại tỷ vẫn không yên lòng, nên nhắc đi nhắc lại mấy lần, cuối cùng nhận được sự đảm bảo của hai người mới chịu rời đi.

Dương đại tỷ cất bước, Lâm Cẩm Vân ôm mèo hỏi Tưởng Lan: "Để Hắc nha chỗ nào a?"

"Còn có thể để chỗ nào nữa, để ở nhà ta đi. Một hai đòi nuôi, nhưng nuôi lại chỉ một mực nuông chiều không chăm sóc."

Nàng vừa nói vừa đi đến xe máy bên cạnh khởi động xe, rất nhanh, tiếng động cơ và tiếng phàn nàn đồng thời vang lên: "Mèo này cũng không có lương tâm, nhận thức một người liền không nhận thức người thứ hai, nuôi thế nào cũng không thân thuộc, cho tới bây giờ cũng không thấy hôn qua ta như thế."

Lâm Cẩm Vân nghe xong vội vàng dán tới nịnh nọt nói: "Đừng nóng giận đừng nóng giận, ta nuôi thân thuộc là được rồi, ta với ngươi hôn."

"Đi!" Tưởng Lan cười trách mắng cô một câu: "Ai muốn hôn với ngươi."

"Rõ ràng tối hôm qua mới cùng ta hôn, thế nào lại trở mặt không thừa nhận, ăn xong liền muốn phủ nhận a."

"Nói cái gì đó, đều già đầu rồi, còn không nghiêm chỉnh."

"Tối hôm qua còn khen ta tuổi trẻ nha, hiện tại lại chê ta già đầu."

"Ai nha! Ngươi đừng nói nữa!" Nàng đỏ mặt liếc mắt cô, vỗ vỗ yên sau nói, "Mau lên đây a."

Lâm Cẩm Vân vội vàng ôm chặc mèo mun trong lòng cười leo lên xe.

Từ khi mua xe máy, về nhà liền thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng Tưởng Lan lại không gấp gáp vặn tay ga, dù sao lần này mỗi người sau khi trở về lại phải rất lâu không thấy mặt nhau.

Hai người một mèo một xe cứ như vậy không nhanh không chậm chạy ở trên đường, cứ thế chạy xe máy cảm giác chỉ nhanh hơn một chút so với xe đạp.

Nhưng cho dù chậm mấy cũng phải đến lúc dừng lại, xe chạy đến bến xe huyện thành thì dừng lại.

Lâm Cẩm Vân cởi nón bảo hiểm xuống, rồi lại đem mèo chuyển qua cho Tưởng Lan, "Ngươi chạy trở về chậm một chút, buổi tối ta sẽ gọi điện cho ngươi."

"Hảo."

"Ta đi đây?"

"Ừ, đi đi, ta nhìn ngươi đi vào."

Người ở đây quá nhiều, Lâm Cẩm Vân không thể hôn nàng, vì vậy đành phải duỗi tay nhéo nhéo ngón út của nàng, sau đó mới lưu luyến hòa cùng đoàn người đi vào sân ga.

Hai mươi phút sau, cô ngồi xe về đến nhà.

Vừa qua khỏi buổi trưa, thời gian này cả nhà đều đang nghỉ trưa, Lâm Cẩm Vân cố gắng nhẹ nhàng đi lên lầu về phòng mình.

Không ngờ, vừa mở cửa lại thấy mẫu thân đang nằm nghỉ ngơi trên giường mình.

Động tĩnh mở cửa của cô cũng đánh thức Quách Xuân Lan, bà vốn là mới ngủ không lâu, lần này tự nhiên cũng triệt để tỉnh, nhìn thấy nữ nhi tiến vào, thật cao hứng mà kêu cô: "Đã trở lại rồi a."

"Vâng."

Lâm Cẩm Vân vẫn đứng yên không dám đặt mông ngồi xuống giường ngay. Bởi vì Quách Xuân Lan dạo này rất khác thường, Lâm Vân Vân ở nhà thì bà luôn luôn nhìn chằm chằm nữ nhi, nhìn cô rồi thì ngẩn người ra.

Cô không hiểu mẫu thân như vậy là có ý gì nên đành phải kính nhi viễn chi (tôn kính mà không gần gũi), cũng giống như lúc này, cô thậm chí không thể thoải mái ngồi, không thể thoải mái nói chuyện, chỉ đứng xa xa như vậy, dè dặt hỏi: "Mẹ, có phải tìm ta có chuyện muốn nói?"

"Không có chuyện gì, chỉ là vừa mới quét dọn phòng giúp ngươi. Làm xong rồi liền nằm xuống nghỉ ngơi một chút, có thể chứ?"

Lời này Lâm Cẩm Vân nghe xong cũng không được tự nhiên, "Mẹ, nhà này là của ngài, ngài muốn nghỉ ngơi chỗ nào đều có thể."

"Vậy ngươi đứng như trời trồng như vậy làm gì, ngươi đứng như vậy như là không muốn ta nằm chỗ này. Ngươi qua đây ngồi, hai mẹ con ta vừa đắp chăn vừa trò chuyện một lát đi."

Lâm Cẩm Vân không thể làm gì hơn là cởϊ áσ ngoài và quần dài ngồi vào trong chăn, Quách Xuân Lan vội vàng ôm lấy chăn phủ lên người cô.

"Mẹ, ta không lạnh, ngươi đắp cho mình đi."

"Ngồi gió vẫn sẽ vào, ta thấy vẫn là nằm xuống đi."

"Được."

Hai mẹ con liền nằm xuống, gối tựa vào gối, vai kề vai, lại không lời mà nhìn trời. . .

Cuối cùng, vẫn là người làm mẹ chịu phá vỡ bầu không khí trầm mặc này trước.

"Thế nào cảm giác ôm ngươi ngủ như là chuyện mới ngày hôm qua, chớp mắt một cái, ngươi đều lớn như vậy rồi, ta cũng đã già rồi."

"Mẹ. . ."

"Ngươi khi còn nhỏ ngược lại là đứa trẻ ngoan, chỉ thích quấn lấy ta giảng những chuyện mới lạ. Ngươi còn nhớ trước đây không? Mỗi lần trước khi đi ngủ còn sống chết muốn ta kể chuyện mới chịu đi ngủ."

Lâm Cẩm Vân cho là bà muốn nhắc lại chuyện xưa, nhưng không ngờ rằng sẽ nhắc lại chuyện thuở nhỏ, trong lòng cũng hơi chút thả lỏng, nên cũng vội vàng thuận theo nói: "Nhỡ kỹ, mẹ kể chuyện ma rất hay. Cái gì lão thái thái nhảy giếng, nhị biểu cô trúng tà, còn có con mèo mun đuổi quỷ ở quê nhà, hiện tại đều còn nhớ rõ."

Quách Xuân Lan cười nói: "Ngươi đứa nhỏ này cũng rất hư, một mình nghe còn chưa đủ, còn đem những gì nghe được hù dọa nhị ca ngươi, hắn sợ đến nỗi cảm đêm cũng không dám nhắm mắt ngủ."

"Nhị ca sợ nhất nghe cái này, ta nhắc tới quỷ hắn mới có thể an phận chút, không thì hắn sống chết liền dính lấy ta đòi ta bồi hắn chơi."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Quách Xuân Lan nhớ tới thời điểm bạn già vừa qua đời, trại vịt quá bận rộn, bản thân bình thường sẽ đem nhi tử giao cho nữ nhi trông coi. Nhưng mà Lâm Cẩm Vân khi đó cũng chỉ mới mười tuổi, vẫn là một đứa trẻ choai choai, lại phải gánh lấy chức trách người mẹ, toàn bộ tuổi thơ của cô chấm dứt kể từ khi Lâm Vĩ Khang nhiễm bệnh.

Bây giờ ngẫm lại, tuổi thơ của lão đại là hoàn chỉnh nhất, mà lão nhị thì cả đời này đều vô ưu vui vẻ như lúc nhỏ rồi, chỉ có cái tiểu nữ này, là bà mắc nợ nhiều nhất.

Nghĩ đến đây, người làm mẹ nào không thể không day dứt khổ sở được a.

Quách Xuân Lan đột nhiên xoay người ôm chầm lấy nữ nhi, run rẩy nói: "Vân a, ngươi không nên hận mẹ. . ."

Động tác này xác thực dọa Lâm Cẩm Vân nhảy dựng, vội vàng ôm bà hỏi: "Mẹ, ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Quách Xuân Lan đem cả khuôn mặt chôn trên vai của nữ nhi, giống như chỉ có như vậy, chỉ có không nhìn nữ nhi, mới có thể đem lời kế tiếp nói ra khỏi miệng.

"Mẹ không có chiếu cố tốt ngươi, không có đối xử công bằng với ngươi."

"Mẹ, không nói lời này. . ."

"Ba ngươi lúc rời đi ngươi còn chưa được mười tuổi, mẹ vốn nên yêu thương ngươi nhiều hơn một chút, thế mà lại để cho ngươi chịu nhiều ủy khuất."

"Mẹ, ngươi đừng khóc. . ."

Lâm Cẩm Vân khuyên mẫu thân, nhưng ngay cả chính mình cũng rơi lệ theo.

"Mấy ngày nay mẹ nhớ tới rất nhiều chuyện. Đời ngươi a, cũng chỉ ngắn ngủi vài thập niên, vui vẻ cũng là vài thập niên, khóc lóc cũng chỉ là vài thập niên, cần gì phải khóc lóc mà trải qua, làm cho con gái oán hận a."

"Mẹ, ta không hận ngươi."

"Vậy tại sao ngươi mãi không trở về nhà a, cho dù về nhà nhìn thấy ta cũng luôn là trốn tránh, ngươi biết như vậy làm ta rất thương tâm không?"

"Mẹ, ta cũng. . ."

Cô vốn muốn nói "Ta cũng bị ngài tổn thương rất sâu", suy nghĩ một chút, vẫn là sửa lại lời nói: "Ta cũng rất khó chịu, không có nghe lời của ngươi. Mẹ, ta không làm được, cho nên ta không có cách nào đối mặt với ngươi, ta không dám nhìn ngươi, cũng không dám cho ngươi nhìn bộ dáng của ta, ta giống như. . .Thật giống như một tội nhân, một người lăng trì tâm tư của cha mẹ mình. . ."

"Không cần nói nữa!" Quách Xuân Lan ôm chặt cô, "Ngươi đều không phải tội nhân, ngươi là đứa trẻ ngoan, là tim gan của mẹ."

Quách Xuân Lan đưa ta lau nước mắt cho nữ nhi, "Vân a, mẹ không so đo nữa, có kết hôn hay không, mẹ đều không ý kiến nữa, ngươi đi làm chuyện ngươi muốn làm đi. Ngươi vui vẻ, mẹ liền vui vẻ."

"Mẹ."

Cô nói không nên lời, chỉ ôm chặt mẫu thân òa khóc, giống như muốn đem áy náy, tiếc nuối, chịu đựng, ủy khuất của mấy năm qua theo tiếng khóc lớn này mà phát tiết ra ngoài.

Trận khóc này là cần thiết, bởi vì khóc để giải tỏa bi thương.

Khóc xong, liền không bao giờ khổ sở nữa.

Buổi tối, hai người gọi điện thoại như đã ước hẹn.

"Giọng ngươi thế nào khàn khàn như vậy? Bị cảm sao?"

"Không có."

"Buổi tối nhớ đắp kín chăn, trời hai ngày nay đều hạ nhiệt rồi."

"Ừ, ngươi cũng vậy. Đúng rồi, chúng ta thương lượng xem mùng mấy đi nhà Mộng Lôi."

"Ngươi cảm thấy mùng mấy là thích hợp a?"

"Đầu tháng ba đi, ta đến lúc đó ở bến xe chờ ngươi."

"Nói ngốc cái gì đó, bến xe nhiều người như vậy, vạn nhất bị người nhà ngươi nhìn thấy thì làm sau đây?"

"Vậy cứ để cho bọn họ nhìn đi."

"Thương lượng chuyện a, đừng nói giỡn nữa."

"Ta không nói giỡn, ta nói cho ngươi biết một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Không được, ta muốn trực tiếp nói cho ngươi biết, ta muốn thấy bộ dáng vừa cười vừa khóc của ngươi."

"Ngươi đang nói cái gì a? Nói năng lộn xộn."

"Cứ vậy đi, ta đây liền đến nhà ngươi, ngươi chờ ở cửa đi, tạm biệt."

"Cái gì? Ngươi rốt cuộc nói. . .Uy? Uy? Cẩm Vân? Uy?"

Lâm Cẩm Vân cắt đứt cuộc gọi nhét điện thoại vào túi, cầm lấy áo khoác mở cửa lao về phía người yêu của mình một cách háo hức và không chút lo lắng.

(CHÍNH VĂN HOÀN)