Phiên ngoại

Phiên ngoại 1 - Khách không mời mà đến (1)

==========================

(Chuyện xưa phát sinh sau một năm khi Lâm Cẩm Vân tìm Tưởng Lan trở về.)

Tưởng Lan gần đây luôn lo lắng không thôi.

Nhất là vì công việc của Lâm Cẩm Vân. Cô đến thành phố Nhất Trung cũng gần một năm, nhưng cường độ công việc chỉ có tăng không có giảm, luôn luôn tăng ca, càng ngày càng trở về khuya.

Hai là chuyện chỗ ở hiện nay. Cái nhà này là hơn một tháng trước hai người sau khi thương lượng xong mới thuê, lúc đó chỉ nghĩ đơn giản chỗ này nằm ở góc của khu phố cũ, gần trường học, tiền thuê cũng hợp lý, hai người đều cảm thấy thỏa mãn nên lập tức cùng chủ nhà hỏi thuê. Nhưng ở gần khoảng chừng hơn một tháng, dần dần cảm giác được nơi đây không tốt.

Đầu tiên là chất lượng khu phố kém. Lấy dẫn chứng là ngõ Đông Kiền nơi hai người ở đi, ngõ nhỏ không lớn, nhìn qua cũng chỉ dài năm sáu chục mét, nhưng trong đó lại là nơi ở của ba mươi mấy hộ gia đình. Trong ba mươi mấy hộ gia đình này thì có hơn phân nửa là công nhân xưởng diêm của thành phố, bọn họ là những hộ gia đình đầu tiên của ngõ Đông Kiền này, tuy rằng mỗi tháng đều phải đóng tiền thuê, nhưng luôn dựa vào việc sống lâu ở đây làm ưu thế, ngày thường thì ưa thích bắt nạt kẻ yếu, chiếm tiện nghi của người thuê và các hộ từ bên ngoài mới đến, Tưởng Lan phơi cá khô và măng ở cửa đều bị người mượn gió bẻ măng mấy lần.

Tiếp theo là vấn đề trị an ở xunh quanh đây. Khu phố cũ khó tránh khỏi tàng ô nạp cẩu, trong các con hẻm luôn có các hoạt động mở ám. Vừa lúc gần đây Quốc gia bắt tay xử lý, tháng trước ở ngõ bên bắt được một nhóm trộm cướp, huyên náo làm cho quần chúng gần đó cũng bàng hoàng. Ngày hôm trước hai ngọn đèn đường đầu ngõ không hiểu sao đều tự nhiên hỏng, cũng không có ai đến sửa. Cái ngõ nhỏ vốn đã chật hẹp u ám nay lại không có đèn đường nên càng khiến cho Tưởng Lan lo sợ bất an, cộng thêm việc Lâm Cẩm Vân mỗi ngày đều về nhà càng khuya.

Vì vậy, đêm nay vừa qua khỏi bảy rưỡi, Tưởng Lan liền cầm đèn pin đi ra đầu ngõ chờ Lâm Cẩm Vân về nhà.

Khoảng nửa giờ sau, một bóng dáng mà cô ấy tâm tâm niệm niệm rốt cuộc cũng xuất hiện.

Tâm trạng lúc này của Tưởng Lan mới buông lỏng, vội vàng cầm đèn trong tay chạy tới.

Lâm Cẩm Vân cũng nhìn thấy người, bước vội tới ôm cô ấy, "Làm sao vậy, chạy nhanh như vậy làm gì."

"Còn không phải là lo lắng cho em sao."

Lâm Cẩm Vân cười cười: "Có cái gì mà lo lắng chứ, còn có thể sẽ đi lạc hay sao."

"Ở đây không có đèn đường, sáng sớm có hộ dọn nhà đem đồ vật chất đầy ở ngõ."

"Trời ạ, tay sao lạnh thế này chứ!" Lâm Cẩm Vân mò lấy tay của Tưởng Lan, cả kinh nói: "Chị ở đây chờ bao lâu?"

"Chỉ chờ một lúc."

"Em mới không tin." Lâm Cẩm Vân vội vàng cầm tay cô ấy đưa tới trước miệng hà hơi, oán trách: "Không cho phép làm như vậy nữa, trời lạnh thế này đứng ngoài đường chờ không lạnh mới là lạ."

"Em gần đây đều về trễ như vậy bảo chị làm sao yên tâm được."

Lâm Cẩm Vân bất đắc dĩ nói: "Cuối kỳ nhiều việc, không có biện pháp. Vừa lúc ngày mai là cuối tuần, dù sao có thể thông thả."

Cô không muốn Tưởng Lan mỗi đêm đều đi ra đây đứng chờ, nên cam kết: "Em đầu tuần tới sẽ cố gắng tan làm sớm chút."

Tưởng Lan cũng không dám gửi hy vọng vào việc Lâm Cẩm Vân tan làm sớm, đáp lại cô: "Đầu tuần sau em đi làm nhớ mang theo đèn pin, như vậy chị cũng an tâm chút."

"Vâng."

Về đến nhà, sau khi rửa mặt xong hai người dựa vào nhau xem TV, không chờ một tập phim chiếu xong Lâm Cẩm Vân lại híp mắt ngáp liên tục.

Tưởng Lan nhìn bộ dáng này của cô, vội vàng tắt TV, đẩy cô một cái: "Đi ngủ đi."

"Hả . . . được."

Lâm Cẩm Vân đáp lời xong lại hướng Tưởng Lan áp qua.

"Aiz aiz!" Tưởng Lan đẩy miệng cô ra: "Làm gì vậy?"

"Trời lạnh, hoạt động một chút."

Tưởng Lan nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của cô: "Không phải mệt mỏi sao, đi ngủ!"

Lâm Cẩm Vân giảo hoạt cười: "Chị ngủ, em cùng chị ngủ."

Vừa dứt lời, cái trán liền bị gõ một cái, Lâm Cẩm Vân ôi một tiếng, rồi nghe thấy Tưởng Lan mắng: "Học những lời lưu manh này ở chỗ nào vậy, một chút bộ dáng giáo viên cũng không có!"

"Giáo viên cũng là người, ẩm thực nam nữ, người to dục lớn."

Tiếp theo liền khỏi giải bày một đốn thao tác mãnh như hổ.

Sau khi xong việc, Tưởng Lan nằm trong vòng tay Lâm Cẩm Vân cẩn thận suy xét, cũng không khó phát hiện mánh khóe trong đó.

Cô ấy ngồi dậy, thở hổn hển trừng mắt với Lâm Cẩm Vân, tra hỏi: "Em vừa nãy là giả bộ buồn ngủ đúng không!"

Lâm Cẩm Vân chiếm được tiện nghi cũng không chối cãi, chỉ cười cười, ôm sát cô ấy: "Được rồi được rồi, bây giờ là thật sự mệt nhọc."

"Em càng ngày càng lọc lõi." Tưởng Lan tức giận, đưa tay nhéo mũi cô: "Không cho phép ngủ."

"Vậy còn muốn nữa sao?"

". . . Ai muốn chứ, chị muốn nói với em chút chuyện."

"Vâng, chị nói."

"Chị hỏi em, nơi này em ở quen không?"

"Chị ở quen em liền quen."

"Chị muốn nghe suy nghĩ của em, ở đây cũng hơn một tháng rồi."

Lâm Cẩm Vân do dự một chút, mở miệng nói: "Tạm được, ngoại trừ những người xung quanh mình có chút phiền, những cái khác coi như tạm ổn. Bất quá, chị gần đây buổi tối đừng một mình ra cửa, gần cuối năm rồi, xung quanh lại đen như mực, em chung quy vẫn sợ chị gặp người xấu."

"Em sẽ không sợ chính mình gặp người xấu sao?"

"Em có gì phải sợ."

"Em thế nào sẽ không sợ?"

"Bởi vì. . ." Lâm Cẩm Vân cười đến giảo hoạt, xoay người một cái liền đem Tưởng Lan đè lên gối: "Em chính là người xấu!"

"Đi!" Tưởng Lan cười đẩy đầu cô ra: "Em nói chuyện đứng đắn chút a."

Lâm Cẩm Vân nghe thế chỉ đành thu lại bỡn cợt, hỏi: "Chị không thích ở đây sao?"

"Những chuyện khác thì không nói, chính là người xung quanh đây không quan tâm đến luật lệ, trị an cũng không tốt."

"Khu phố cũ là như vậy, hơn nữa những năm gần đây đều đóng cửa, cho nên mới kêu chị ban đêm không có việc gì thì đừng một mình ra cửa a."

"Nhưng em cứ luôn về khuya như vậy chị sao yên tâm được."

Lâm Cẩm Vân cũng biết khuyên Tưởng Lan không được, suy tư một lúc mới do dự nói: "Nếu không, chúng ta chuyển đến chỗ đường Long Hòa được không? Bên kia tuy cách trường học xa một chút nhưng là đường quốc lộ lớn, hoàn cảnh cũng tốt hơn so với bên này."

"Chỉ sợ bên kia không có nhà cho thuê."

"Cuối năm chưa hẳn sẽ không có, chúng ta ngày mai cùng nhau. . ."

"Xuỵt! Em nghe. . . "

Tưởng Lan đột nhiên nắm chặt tay Lâm Cẩm Vân thì thầm: "Bên ngoài có người phải không?"

Lâm Cẩm Vân nghiêng tai lắng nghe một hồi, nhận ra một loạt âm thanh sột soạt giống như có ai đó đang mày mò cái gì đó ở cửa.

Tưởng Lan có chút sợ, đưa tay mở đèn.

Trong phòng cũng không dị thường.

Lâm Cẩm Vân ra hiệu Tưởng Lan chờ ở trên giường, cô thì xuống giường ra khỏi phòng ngủ đi tới cửa chính.

Cửa gỗ nhà mình tuy không nhúc nhích nhưng động tĩnh sột soạt lén lút kia vẫn sinh động như cũ.

Tưởng Lan lo lắng cũng đi theo ra, kéo kéo Lâm Cẩm Vân: "Giống hay không giống cạy cửa?"

"Giống, nhưng nghe tiếng này lại không giống như là ở cửa nhà mình."

"Em nghe, hình như. . . Là nhà bên cạnh phải không?"

"Ừ, hình như là đi nhà bên cạnh, không phải là kẻ trộm đúng không?"

"Khó mà nói được. . ."

Hai người hoài nghi, cùng nhau đến gần từng chút, dán lên tường lắng nghe động tĩnh.

Phụ cận đều là khu phòng lều, kết cấu nhà gỗ và nhà gạch có tính cách âm kém, một số tiếng động đều có thể mơ hồ nghe thấy.

Đầu tiên là có tiếng người đang nói chuyện, sau đó là một trận trầm mặt, tiếp theo là truyền đến một loạt tiếng cạc cạc xèo xèo, giống như là đang dịch chuyển một vật gì đó rất lớn. Đang lúc hai người còn đang trong mờ mịt, một tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ truyền đến, đầu tiên là có chút đè nén sau đó thì càng lớn càng vang. . . Hai người liếc mắt nhìn đối phương, lập tức tìm được đáp án, cuối cùng không hẹn mà cùng quay mặt đi.

"Phòng này cũng quá không cách âm rồi."

"Dù sao cũng ầm ĩ ngủ không được, không bằng. . ."

"Ngủ!"

"Ỏ."

Qua đêm nay, hai người đều cảm thấy dời đi là chuyện cấp bách hiện tại.

Nhưng không ngờ rằng, nhà còn chưa dọn người lại nguy rồi.

Tối chủ nhật Lâm Cẩm Vân trở về từ trấn Cao Hồ, vào ngõ nhỏ thì không chú ý dưới chân nên giẫm vào một hố sâu, chân gập mạnh một cái.

Cô cắn răng một đường khập khiển về nhà, cởi giày ra nhìn, mắt cá chân đã sưng lên một khói, đè một cái còn đau muốn chết.

Tưởng Lan đi làm tiệc, không ai đau lòng Lâm Cẩm Vân vì thế cô đành lấy thuốc rượu xoa bóp lung tung vài cái cho xong việc.

Cô cho rằng chỉ cần xử lý một chút như vậy liền sẽ không sao, ai có thể ngờ, chơi mới vừa chạm đất liền đau đến nhe rằng nhếch miệng, mồ hôi lạnh ứa ra.

Đợi Tưởng Lan về đến nhà, cái chân bị thương kia đã ở tình trạng vừa sưng phù vừa nóng.

Tưởng Lan thấy vậy sợ hãi, vội vàng đỡ Lâm Cẩm Vân đi bệnh viện điều trị gấp.

Chờ đến khi gặp bác sĩ, tám phần là bị thương gân cốt, cần phải nhanh chóng chụp chân để tra rõ thương thế.

Sau một hồi vội vã lui tới, cuối cùng cũng có kết quả: Tổn thương phần mềm.

Tổn thương xương và cơ, không còn cách nào khác, trước tiêu sưng vật lý, bôi thuốc sau đó lại đắp một lớp thạch cao để cố định vết thương trong vài tuần, để các mô mềm tự động khép lại.

Tới lúc nào không tới lại tới đúng lúc này, cách nghỉ đông còn có ba tuần học nữa, chịu đựng qua học kỳ này là có thể chuyển chính thức, Lâm Cẩm Vân không muốn ngay thời điểm mấu chốt này lại xin nghỉ bệnh. Tưởng Lan nhìn ra được tâm tư của cô liền gạt bỏ hết các vụ làm yến, mỗi ngày đều đạp xe chở Lâm Cẩm Vân đi đi về về, đội gió đội mưa, hai người một xe, cứ như vậy biến thành những khung cảnh khác nhau qua lại ở cửa trường học.

Thứ bảy hôm nay, sáng sớm Tưởng Lan liền chạy đến chợ thức ăn, bởi vì là sáng sớm nên xương ống heo rất tươi ngon, cô ấy dự định mua hai cân về làm canh cho Lâm Cẩm Vân.

Cô ấy ra cửa không lâu trong nhà lại có khách tới.

Hai người ở chung vẫn chưa có người thứ ba biết được, Tưởng Lan có chìa khóa, người tới nhà chỉ có thể là hàng xóm hoặc là chủ cho thuê nhà. Lâm Cẩm Vân hiện tại đi lại bất tiện, nên cố ý không lên tiếng, đối phương cho rằng không ai ở nhà dĩ nhiên là sẽ rời đi.

Nhưng mà, người ngoài cửa giống như biết rõ trong nhà có người, ngày cả gõ cửa hơn hai mươi lần rồi cũng không chịu dừng tay.

Lâm Cẩm Vân bị tiếng gõ cửa này làm phiền, không thể làm gì ngoài việc đáp tiếng "Tới ngay đây", sau đó chống đôi nạng đi tới cửa.

Cửa vừa mở ra, cô lại ngây ngẩn cả người.

Người đứng ngoài cửa không phải là chủ cho thuê cũng không phải là hàng xóm.

"Cũng coi như tôi tìm được rồi, hóa ra cô ở chỗ này nha!"

Đinh Tuyết phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Cẩm Vân, nghiêng người đi vào phòng.